Đệ Nhất Danh Sách

Chương 770: Núi Trác Lộc

Không biết vì sao, Hassan cảm thấy càng gần tới Trung Nguyên, chủ nhân nhà mình càng thêm trầm mặc.
Không phải do dự hay sợ hãi, càng giống đang mâu thuẫn hơn.
Hassan biết, chủ nhân từng sống ở phía nam.
Thế nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về quá khứ của chủ nhân.
Hắn không biết vì sao chủ nhân lại tới Thảo Nguyên, cũng không biết vì sao chủ nhân phải xây dựng tân vương triều.
Hassan cảm thấy… cảm thấy chủ nhân của hắn ẩn giấu rất nhiều tâm sự.
Hiện tại mọi người dưới sự dẫn dắt của Nhan Lục Nguyên chạy tới hàng rào 176 giải cứu cho kẻ địch của họ là Bộc Lan và Hột Cốt tộc.
Ban đầu Hassan còn chưa hiểu cách làm của Nhan Lục Nguyên, đó là kẻ địch của họ a.
Thế nhưng về sau hắn và những thủ lĩnh khác của bộ lạc mới ý thức được Nhan Lục Nguyên suy nghĩ xa hơn so với họ nhiều. Đối phương muốn Thảo Nguyên trở thành Thảo Nguyên hoàn chỉnh và hùng mạnh chứ không phải một phần nhỏ của Thảo Nguyên, an phận ở một góc.
Bộc Lan và Hột Cốt có hơn ba phần tư dũng sĩ cùng phụ nữ, trẻ em và người già đếm không hết.
Nếu hai tộc này bỏ mình ở Trung Nguyên, người trong Thảo Nguyên phải mức mười lăm năm mới có thể khôi phục lại nhân số này.
Nhan Lục Nguyên không muốn chờ lâu như thế, hắn muốn nhân dịp chiến tranh, thu phục người từng là kẻ địch của mình.
Lúc này, Bộc Lan và Hột Cốt gặp phải mai phục và truy binh nên bất đắc dĩ phải lùi tới núi Trác Lộc.
Người trong Thảo Nguyên lấy kỵ binh làm chủ, sợ nhất là rừng núi trùng điệp.
Vào đó rồi thì tính cơ động của ngựa không thể thi triển được nữa.
Cung tiễn của họ lại chẳng bằng vũ khí nóng của Trung Nguyên, cuối cùng chỉ có thể bị vây trên núi chờ chết.
Thế nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
Giống như lời Khánh Thận nói, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Dù hiện tại hàng rào 176 không nổi danh nhưng vẫn còn tướng lĩnh xuất sắc, có kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Tuy hiện tại đội cơ giới của họ chỉ còn là thùng rỗng kêu to.
Thậm chí từ trước tới giờ, 40.000 người chỉ còn hơn 10.000 thì hàng rào 176 cũng không phải nơi mà người Thảo Nguyên có thể tùy tiện khiêu khích.
Đây cũng là nguyên nhân Nhan Lục Nguyên không tới hàng rào 176.
Binh lực của hàng rào 176 đã sớm phân thành hai nhóm, một nhóm mai phục gần núi Trác Lộc, một nhóm khác thì đi tới núi Diên Khánh.
Sau khi Bộc Lan và Hột Cốt bị chặn đường tại núi Trác Lộc, đột chiến bộ của hàng rao 176 đã bọc hậu cứt đứt đường lui của họ.
Thủ lĩnh của tộc Phó Lan là Phó Lan Tề đứng nhìn đường núi phía trước.
Cuối cùng vẫn nhịn đâu mà rút dao đâm thẳng vào cổ ngựa.
Giải thích: Bộc Lan đổi thành Phó Lan. Hết giải thích.
Nhóm tuấn mã này đã theo hắn rất lâu rồi, nhưng bây giờ hắn lại tự tay giết chết đối phương.
Con ngựa cao to chậm rãi ngã xuống, chảy ra nước mắt đục ngầu.
Phó Lan Tề thấp giọng nói:
- Là ta quá ngu xuẩn mới hại ngươi theo ta chịu chết. Đại khái ta cũng không sống được lâu đâu.
Yên tâm đi, rất nhanh ta sẽ lên trời cùng ngươi cưỡi gió gió Thảo Nguyên.
Người hầu bên cạnh nghe vậy thì thầm tuyệt vọng, nhịn không được cũng muốn khóc tới nơi.
Kỳ thật mọi người đều hiểu rõ, nếu kỵ mã bị kẻ địch bức tới sâu trong núi cũng chẳng thể sống được, nếu bây giờ không quả quyết sẽ không thể đi lên núi.
Phó Lan Tề đi lên, cách đó không xa là Hột Cốt Nhan, thủ lĩnh của Hột Cốt tộc cũng vừa vặn nhìn sang.
Vốn hai người là đối thủ cạnh tranh, bây giờ chỉ có thể làm chó nhà có tang cùng một chỗ.
Hột Cốt Nhan lạnh giọng nói:
- Vậy được rồi, hai ta cũng chết ở núi Trác Lộc cũng xem như tiện nghi cho tên tiểu tử kia.
Từ nay về sau cả Thảo Nguyên đều là của hắn.
Phó Lan Tề thở dài:
- Ngươi nói những lời này làm gì, ta nhớ trước đó ngươi từng muốn đánh Thảo Nguyên, định ra Vương đình kia mà? Nếu không phải ngươi nói những lời này, ta và dũng sĩ của Phó Lan cũng đâu cần bỏ mạng.
Người hầu ở bên cạnh nói:
- Ngài đừng thất vọng như thế, nói không chừng mọi chuyện vẫn có thể thay đổi!
- Thay đổi cái gì?
Hột Cốt Nhan cười lạnh:
- Trừ phi tiểu tử kia dẫn theo người của hắn tới cứu viện.
Ngươi nghĩ hắn sẽ có lòng tốt như thế? Chỉ sợ biết được tin chúng ta sắp chết hắn còn lén cười thầm, cười chúng ta chắp hai tay dâng Thảo Nguyên cho hắn.
- Trời không tuyệt đường người...
Hột Cốt Nhan ngắt lời nói: "Hơn nữa dù hắn tới cũng không làm được gì.
Chúng ta đều hiểu rõ, không có súng ống muốn đánh người Trung Nguyên vốn là chuyện không thể nào.
Thủ hạ ta có mấy vị dũng sĩ từng thức tỉnh, không phải cũng bị Người Trung Nguyên loạn súng bắn chết à?
Trên Thảo Nguyên không có cách gọi siêu phàm giả, hết thảy đều gọi là dũng sĩ đã thức tỉnh.
Vào lúc này, họ đang ở trên núi thì thấy dưới chân núi là một mảnh đen sì.
Phó Lan Tề thậm chí còn có thể tưởng tượng được cảnh người Trung Nguyên dùng súng máy hạng nặng giết chết họ.
Đến lúc đó, huynh đệ của hắn ngã xuống trước hay hắn ngã xuống trước cũng khó nói.
Phó Lan Tề tiếp tục xoay người đi lên núi.
Lần này hàng rào 176 tiêu diệt hết binh lực của họ, chỉ sợ sắp tới họ sẽ được an ổn chừng 15 năm.
Chỉ cần họ chết sạch ở đây, mười lăm năm tới Thảo Nguyên phải nghỉ ngơi dưỡng sức
Đát đát đát, tiếng súng vang lên dưới chân núi.
Phó Lan Tề quay đầu nhìn xuống, hắn thấy dũng sĩ của bộ lạc nhao nhao ngã xuống, máu chảy xuôi dọc theo sườn núi, thảm thiết vô cùng.
Vào lúc này, người hầu của Phó Lan Tề bỗng hô:
- Người xem, có người tới từ phía sau binh sĩ Trung Nguyên!
Phó Lan Tề và Hột Cốt Nhan cùng lúc quay đầu lại, hai người đồng thời sửng sốt:
- Là kỵ binh!
Người Trung Nguyên đã sớm không dùng ngựa nữa nên nếu đối phương cưỡi ngựa thì chỉ có thể là người Thảo Nguyên.
Hột Cốt Nhan im lặng nửa ngày:
- Sao có thể, chẳng lẽ hắn chỉ ước gì chúng ta chết luôn ở Trung Nguyên mới đúng chứ?
Phó Lan Tề ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Chẳng lẽ vì chúng ta đều là người Thảo Nguyên?
Hột Cốt Nhan nghe vậy thì cười nhạo:
- Thảo Nguyên chúng ta có bao giờ nghĩ tới chuyện đồng bào này đâu.
Chẳng phải nắm đấm ai lớn thì người đó có tiếng nói hơn à? Hơn nữa, dù hắn tới thì sao, cung tiễn sao thắng được súng đạn của người Trung Nguyên?
Mọi người im lặng, ai cũng biết lời Hột Cốt Nhan nói không sai.
Trên Thảo Nguyên sẽ không có bộ lạc nào đi cứu bộ lạc nào.
Mạnh được yếu thua là pháp tắc sinh tồn trên Thảo Nguyên, không có khái niệm đồng bào.
Cho nên, họ chỉ có thể tiếp tục mù quáng leo lên núi, chờ đợi thần chết tới tìm.
Phó Lan Tề đã rất mệt rồi, không phải thân thể mệt mỏi mà phải chứng kiến cái chết của huynh đệ bên cạnh mình khiến hắn thật sự bất lực.
Tâm tình dần xuống dốc, tuyệt vọng như thủy triều dâng lên trong lòng hắn, chèn ép khiến hắn không thở nổi.
Vào lúc này, kỵ binh dừng lại ở phương xa có một con ngựa đi đầu, khí chất của thiếu niên ngồi trên lưng ngựa vô cùng đặc biệt.
Một người cứ thế đi vào núi Trác Lộc, mây đen không ngừng ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn. Điện quang chớp lóe phía sau tầng mây, phảng phất như sắp sửa ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy to lớn trên bầu trời, hút hết tất cả mọi người xung quanh đấy vào.
Đám người Phó Lan Tề dần quên việc phải chạy thoát thân mà đứng trên sườn núi nín thở nhìn một màn này.
Đây nào phải sức mạnh của con người, rõ ràng chỉ có thần linh mới có thể làm được như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận