Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1061: Xảo Trá

"Tiểu tử này làm gì có lòng tốt như vậy.
Còn đặc biệt mua tạp chí cho chúng ta xem nữa?"
Nhóm anh linh thật sự không tin.
Cơ mà tạp chí được để trước mắt cùng nụ cười thuần lương trên mặt Nhâm Tiểu Túc thật sự rất giống người tốt.
Đã rất lâu họ không được đọc báo thoải mái.
Mỗi lần đọc báo chả khác nào đánh giặc cả, hôm nay rốt cục không cần như vậy nữa.
Nghĩ tới đây, nhóm anh linh thật sự có chút cảm động.
Kết quả không đợi bọn họ bắt đầu đọc tạp chí thì Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm xuống, chỉ vào tờ báo và nói:
"Các ngươi đọc tin này đi, thần thủ hộ Lạc thành chính là ta đấy.
Trận chiến ấy có thể nói là kinh thiên động địa, địch nhân đầy trời..."
"Các ngươi lại nhìn tin này đi.
Đây là ta dẫn chiến lữ số sáu đánh bại mọi rợ phương bắc tại Tả Vân sơn đó.
Trận chiến ấy vô cùng bi tráng, chúng ta dùng sáu ngàn người chống lại bảy vạn người của đối phương.
Đương nhiên, dưới sự ta lãnh đạo anh minh của ta, thành công chỉ là vấn đề thời gian thôi…”
"Lại đọc bài phỏng vấn này đi, trong đó nói rõ ta đã báo thù cho người chính nghĩa thế nào kìa… "
Nhóm anh linh càng nghe càng thấy không đúng.
Đây không phải số báo ngày hôm nay mà là rất nhiều số báo cũ.
Mà nội dung những bài viết này đều giống nhau, khen Nhâm Tiểu Túc!
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:
"Các vị cứ đọc xong sẽ biết con người ta đáng tin cậy đến cỡ nào, hẳn mọi người đã nghe tới tạp chí hi vọng.
Họ rất công chính công bình, đưa tin không sai sự thật.
Nếu các ngươi đi theo ta, vị Tư lệnh anh minh thần võ của quân Tây Bắc, chúng ta sẽ cùng nhau san bằng Vu Sư bên ngoài Tây Bắc!”
Nhóm anh linh nghe vậy không ngừng phỉ nhổ:
"Không nhắc tới việc ngươi còn chưa phải Tư lệnh Tây Bắc.
Dù ngươi đã là Tư lệnh cũng đừng nghĩ tới chuyện sẽ lừa chúng ta trở thành tư quân của ngươi!”
"Tiểu tử, ngươi thật vô sỉ, lại còn tự kỷ nên mới có thể thu thập hết số tạp chí khen ngươi như thế!”
"Ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi!"
"Mau giao số báo hôm nay ra đây!"
Nhâm Tiểu Túc cảm khái, nhóm anh linh này sao khó chơi thế chứ.
Nói thật, hắn thấy ngần này anh linh cũng động tâm đó chứ.
Số lượng anh linh rất nhiều, bọn họ là anh linh, có gì mà không làm được?
Còn cái tổ chức Vu Sư kia nữa, nếu có được số anh linh này, một khi Vu Sư đánh tới cứ điểm 178 thì mình hắn cũng có thể chống lại, chỉ cần một mình hắn là có thể tiêu diệt kẻ thù!
Hơn hai mươi vạn anh linh bất tử sử dụng trận địa súng hạng nặng sẽ là khái niệm gì? Đừng nói Vu Sư, dù thần tiên có tới cũng không chống lại được a.
Thế nhưng đối mặt với đám anh linh, mị lực nhân cách của hắn xác thực chưa đủ để thu phục.
Nếu là binh sĩ chiến lữ số 6, chỉ sợ đã sớm đi cùng Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng mấu chốt ở chỗ, nhóm anh linh này chưa từng kề vai chiến đấu cùng Nhâm Tiểu Túc, cho nên không có sự tin tưởng.
"Được rồi, ta cũng không cách nào miễn cưỡng các ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
"Các ngươi muốn đọc báo ngày hôm nay đúng không?"
Nhóm anh linh kêu gào:
"Tiểu tử, ngươi đừng nói nhảm, mau giao báo ra đây."

"Được rồi… "
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì lấy tờ tạp chí hôm nay ra xé thành hai nửa, để lại một nửa, một nửa mang đi...
Tạp chí được xé đôi nên nhóm anh linh chỉ đọc được một nửa...
"Tên thiếu đạo đức kia, mau trở lại đây cho ta!"
"Cái địt mẹ!"
"Quân chúng ta Tây Bắc sao có thể có một tên Tư lệnh thế này chứ…”
Vì hiện tại là ban ngày, Nhâm Tiểu Túc cũng không ở lại quảng trường quá lâu.
Chung quy để các cư dân thấy hắn lẩm bẩm ở trong này cũng không tốt lắm.
Cho nên mỗi ngày hắn chỉ ngốc ở quảng trường một chút để nói chuyện với nhóm anh linh, để lại nửa tờ báo rồi rời đi.
Nhóm anh linh cũng không nói gì, mặc dù mỗi ngày mọi người đều có thể đọc báo nhưng thà không đọc còn hơn a!
Hơn nữa, việc ngày nào Nhâm Tiểu Túc cũng tới chỗ chuông đồng dần được lan truyền ra khắp hàng rào.
Cư dân đi ngang qua quảng trường còn ngẫu nhiên thảo luận:
"Sau khi thiếu soái tới cứ điểm 178, cả tuần nay ngày nào cũng tới tưởng niệm các bậc tiên liệt.
Xem ra hắn thật sự rất kính trọng những tiền bối này."

"Đúng vậy a, Thiếu soái Tây Bắc chúng ta có thể chiến đấu, nhân phẩm đoan chính, niệm tình cũ, thật sự là phúc khí cho Tây Bắc chúng ta a!"
"Nếu các bậc tiên liệt dưới suối vàng mà biết, nhất định sẽ rất cao hứng a!"
Khi nhóm anh linh nghe được những lời này thì chẳng khác nào bị đao đâm vào ngực.
Họ rống giận:
"Căn bản tiểu tử này đâu có tới thương tiếc gì chúng ta đâu!"
"Hắn là tới chọc giận chúng ta a!”
"Các ngươi mở to hai mắt, nhất định phải nhìn cho rõ bộ mặt thật của hắn a!"
Nhưng mặc kệ bọn họ nỗ lực gào thét cỡ nào, cư dân cứ điểm 178 đều không nghe được…
Đương nhiên, lúc nửa đêm không có người, nhóm anh linh ngẫu nhiên cũng thảo luận vài chuyện.
Lý tư lệnh đột nhiên nói:
"Các ngươi cũng đọc mấy tờ báo tiểu tử kia đem lại rồi đó.
Tin tức trong đó không nói hắn về năng lực chỉ huy quân sự của hắn.
Cơ mà chắc cũng không tốt lắm.
Tin tức bên Tả Vân sơn chỉ bảo hắn có tâm phúc là thiên tài quân sự thôi.”

"Có thể dùng sáu ngàn người chặn bảy vạn người trong vòng nửa tháng.
Ta cảm thấy dù là các Tư lệnh tiền nhiệm cũng chưa chắc làm được.”

"Trước không đề cập tới chuyện này, chỉ mỗi tin tức trong trận chiến ở Lạc thành cũng cho thấy giá trị vũ lực của tiểu tử này thật sự rất cao.
Có thể nói nằm trong top cao nhất trong lịch sử quân sự Tây Bắc đấy.”

"Có Tư lệnh như vậy, chúng ta không sợ tướng soái sẽ bị ám sát trong quá trình hành quân."

Bấy giờ, một anh linh đột nhiên nói:
"Các ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngày nào đó hắn bỏ mình trong chiến tranh, răng cấm được chôn dưới chuông đồng của quảng trường.
Chúng ta đánh không lại hắn sẽ là cảnh tượng nào không..."

Lời này vừa nói xong, nhóm anh linh hít một ngụm khí lạnh.
Lúc trước bọn họ chưa từng cân nhắc qua vấn đề này.
Hiện tại bọn họ không ngừng mắng Nhâm Tiểu Túc thiếu đạo đức, đợi đối phương tới được đây, với tính tình thiếu đạo đức của hắn, mọi người chắc hết ngày bình an.
Ôi, không dám nghĩ tiếp nữa rồi!
"Dù có phần không cam lòng nhưng ta thật sự chúc tiểu tử này sống lâu trăm tuổi, chết một cách tự nhiên.
Ngàn vạn lần đừng chết trên chiến trường rồi trở thành liệt sĩ..."

Dưới tình huống bình thường, không chết trên chiến trường, răng cấm sẽ không được mang đến chôn dưới chuông đồng.
Lý tư lệnh hỏi:
"Các ngươi cảm thấy đề nghị của hắn thế nào?"
"Lý tư lệnh đang nói tưới chuyện đi theo hắn chiến đấu với tổ chức Vu Sư?"
"Không sai…"
Lý tư lệnh nói.
"Ý của Tư lệnh là?"
Lý tư lệnh nói:
"Tuy ta cũng rất muốn báo thù đám Vu Sư đó, để cho trăm họ Tây Bắc an cư lạc nghiệp nhưng ta cảm thấy cần phải quan sát thêm.
Chung quy một khi tiếp nhận triệu hoán và trở thành tư quân của hắn.
Đến lúc đó vạn nhất hắn muốn dùng thực lực bành trướng lãnh thổ thì sao.”
"Vậy nghe Lý tư lệnh, trước cứ quan sát hắn đã!”
"Quan sát, phải quan sát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận