Đệ Nhất Danh Sách

Chương 780: Đạo Bất Đồng, Bất Tương Vi Mưu


Cũng không phải Nhâm Tiểu Túc cố tình chặn họng người khác. Hắn thật sự cảm thấy bản thân không có tầm nhìn vĩ đại gì, chỉ muốn ở bên cạnh người thân sống vui vẻ mà thôi.
Mặc lệ đồng đội sói hay heo đều tốt. Nhâm Tiểu Túc không để ý lắm, hắn chỉ cần đồng đội là “người”, có tình người mà thôi.
Không biết vì sao Nhâm Tiểu Túc rất coi trọng tình người.
Hắn từng trải qua nhiều chuyện, duy chỉ có Tây bắc đem tới cho hắn cảm giác chấp nhận được, vì nơi đó có tình người mà hắn cần.
Tình người không nhất thiết là chiến hữu chiến đấu có nhau, cũng không phải sức mạnh cường đại gì. Chỉ là sau trận chiến, mọi người cùng về nhà, trên đường vui vẻ trò chuyện.
Thế nhưng hắn không thấy những thứ này ở Vương thị, ấn tượng duy nhất của hắn về nơi này là AI của Vương thị. Còn có việc An Kinh tự tính toán muốn chôn vùi siêu phàm giả dưới đáy Đông Hồ.
Đúng thế, chuyện ở Đông Hồ cùng Thánh Sơn khiến Nhâm Tiểu Túc phải lau mắt mà nhìn lại Vương thị và An Kinh tự. Người có thể chơi mấy trò quyền mưu đầu tiên mà hắn gặp là Khánh Chẩn.
Kỳ thật Khánh Chẩn cũng rất quyết đoán sát phạt. Thế nhưng tình nghĩa anh em chân thành giữa La Lam và Khánh Chẩn khiến Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được tình người của đối phương. Đây cũng là sự khác nhau giữa Khánh Chẩn và Vương Thánh Tri trong mắt Nhâm Tiểu Túc.
Vương Thánh Tri sau thời gian ngạc nhiên ngắn ngủi đã kịp phản ứng, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc đã trả lời câu hỏi của hắn rồi.
Vương Thánh Tri nghiêm túc nói:
- Lúc còn niên thiếu ta cũng nghĩ như ngươi. Thế nhưng ta thấy nhiều chuyện xảy ra trong tập đoàn, dần bắt đầu có niềm tin vững chắc hơn về cách nghĩ của mình. Để con người tự quản con người là sự khởi đầu cho bi kịch. Ví dụ bi kịch trên người ta chẳng hạn.
Vương Thánh Tri nói tiếp:
- Ta từng thấy một cô gái bị người khác làm nhục. Kết quả vì đối phương là người Vương thị mà đội trật tự không dám trừng phạt. Cuối cùng vẫn là ta tự mình hạ lệnh mới khiến tên con cháu kia bị giam cầm suốt đời. Mãi cho tới hôm nay vẫn có người tới cầu xin cho hắn.
- Ta từng thấy một tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Vài người đi đường đùa giỡn với nhau, bất cẩn té ngã xuống đường bị ô tô tông trúng. Căn bản tài xế không vi phạm lỗi gì nhưng Trật tự tư lại lấy lý do “chủ nghĩa nhân đạo” mà bắt lái xe phải bồi thường.
- Ta từng thấy…
Vương Thánh Tri thở dài:
- Ta từng gặp rất nhiều chuyện như thế nên rất muốn thay đổi. Rất nhiều người đều nghĩ ta làm thế vì mình, thế nhưng ta chưa từng giải thích. Cứ để họ nghĩ vậy cũng không sao.
Nhâm Tiểu Túc im lặng, kỳ thật Vương Thánh Tri cũng không nói sai. Thậm chí hắn cũng từng nghĩ như đối phương. Nhìn những chuyện này sẽ cảm thấy AI quản lý con người sẽ rất công bằng. Đúng thật có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái. Ít nhất hiện tại người trong hàng rào Vương thị đều phải sinh hoạt rất cẩn thận.
Nếu không phải quyền lực trong tay Vương Thánh Tri ổn định, e rằng đám nhân sĩ lạm quyền đã sớm ăn sạch đối phương.
Thế nhưng, chẳng hiểu vì bốn chữ “phụ trợ tâm lý” lại như cái gai đâm vào lòng hắn.
Kỳ thật đây chỉ là chuyện nhỏ, cơ mà nó khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy nếu nhìn từ góc độ này mà nói, dùng AI quản lý hàng rào thì thật sự quá lý tính rồi.
Khi đó, thế giới sẽ không còn tình người.
Vương Thánh Tri nói:
- Ta quản lý Vương thị suốt 17 năm. Ngày qua ngày đều một mực nắm giữ quân đội trong tay. Không để quyền lực nằm vào tay một nhóm người là chờ tới ngày hôm nay. Vì thế giới công chính kia mà hết thảy trả giá của ta đều xứng đáng.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ thật lâu:
- Có lẽ ngươi sẽ không thích nghe lời ta nói. Thế nhưng ta cảm thấy ngươi không nên nóng vội. Chắc ta không hiểu cách quản lý hàng rào hay tập đoàn. Nhưng ta cho rằng thế giới ngươi muốn, một thế giới mọi người nhận được sự giáo dục đầy đủ, ăn no mặc ấm tuy khó có được nhưng vẫn có khả năng. Thế nhưng ta lại từ chối thế giới không có tình người này.
Hắn biết, dù vật tư có đầy đủ tới đâu, đại bộ phận con người đều có học thức thì ăn mày, tội phạm vẫn tồn tại như cũ.
Tuy nhiên khi đó, đa số mọi người vẫn yêu thế giới này, yêu cuộc sống của mình.
Mà để AI quản lý, Nhâm Tiểu Túc chỉ thấy người đi trên phố phải cúi đầu, thậm chí hắn còn không thể thấy được sự ấm áp của tình người từ những người đó.
Quan điểm ban đầu của Giang Tự không sai, trong thời đại này, lưu dân có thể ăn no mặc ấm đã tốt lắm rồi, hà tất cưỡng cầu thêm.
Thế nhưng Giang Tự hẳn cũng nhận ra, một thế giới lạnh lùng chỉ có ý tính này sẽ đả kích thế nào với nền văn minh nhân loại.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhìn da:
- Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Tên Côn Đồ, ta cho rằng ngươi chủ trương tiến tới hòa bình. Hiện tại chiến hỏa nổi lên, mà người khởi xướng lại là An Kinh tự. Ta tin Hỏa Chủng và Khổng thị sẽ không vô duyên vô vớ khai chiến. Hành trình ở Thánh Sơn cũng nằm trong kế hoặc của ngươi.
Dương An Kinh bình tĩnh nói:
- Chỉ khi liên minh hàng rào được thống nhất thì chiến hỏa mới được giải trừ. Chiến tranh mà ngươi trải qua cũng đâu có ít?
- Ta hiểu, ngài nói không sai…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nhưng bây giờ nói ra, có khác nào mượn có cho dã tâm của mình.
Bấy giờ hai bên đã có chút tranh phong, Dương An Kinh nghiêm túc nói:
- Ta sáng lập Tên Côn Đồ chưa bao giờ vì hòa bình mà để tiêu hủy vũ khí hạt nhân, để AI tiếp quản toàn xã hội. Nó là sự giám sát công chính vô tư, không chút tư lợi.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc bỗng hiểu ra, thì ra Dương An Kinh và Vương Thánh Tri đã sớm hợp tác. Vì Dương An Kinh hiểu rõ chỉ khi nàng hợp tác với Vương Thánh Tri mới có thể hoàn thành mục tiêu của mình. Một lần vất vả cả đời nhàn nhã, tới lúc đó Tên Côn Đồ không cần tồn tại nữa, vì không ai có thể tránh khỏi sự giám sát của AI mà nghiên cứu vũ khí hạt nhân.
Đây mới là mục tiêu của Dương An Kinh.
- Hạt nhân đáng sợ như vậy à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Đương nhiên….
Dương An Kinh nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Bằng không ngươi cho rằng vì sao chúng ta phải sống trên đất chết, khiến con người phải cực khổ hai trăm năm. So với tràng tai biến kia, chiến tranh Trung Nguyên đã là gì?
Nhâm Tiểu Túc thở dài, kỳ thật dùng lập trường từng người xem xét, hai bên đều không có gì sai cả.
Lúc này không ai lên tiếng nữa, Nhâm Tiểu Túc cúi đầu ăn, không muốn tranh cãi chi.
Sau khi hoàn thành xong ba ước định, hắn sẽ rời khỏi Vương thị.
Thức ăn được chế biến tinh xảo, tinh xảo tới mức Nhâm Tiểu Túc không nỡ ăn. Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản chất của đồ ăn chẳng phải là để ăn chứ không phải để ngắm, ngắm có no được không.
Người sống ở nơi hoang dã không đòi hỏi có với thẩm mỹ trong thức ăn.
- Có mì sợi không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ta muốn ăn một tô mì sợi lớn.
Vương Thánh Tri nhìn Nhâm Tiểu Túc rồi thầm thở dài. Khả năng đây là sự biểu đạt đạo bất đồng bất tương vi mưu của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc thật sự muốn ám chỉ gì đó à?
Không, hắn chỉ là thèm ăn mì sợi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận