Đệ Nhất Danh Sách

Chương 612: La Lam Thức Tỉnh

Bên ngoài hàng rào 61, một đoàn xe tải khổng lồ đã tới thị trấn.
Vương Phú Quý ngồi trong xe tải, lo lắng đánh giá hàng rào trước mặt. Quả nhiên, chỉ thấy hàng rào đúng như trong tạp chí nói, bị bao phủ bởi vô số thường xuân.
Một khi có người tớ gần thì lập tức sẽ bị dây leo công kích.
Binh sĩ Vương thị tụ tập thương lượng tìm cách giải quyết vấn đề. Nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều không có cách gì tốt cả.
Cuối cùng có người nói, bên trong chắc không còn người sống, dứt khoát dùng lửa đốt sạch hàng rào đi. Dù thường xuân có lợi hại hơn nữa cũng phải sợ lửa thôi.
Lần này binh sĩ La Lam có thể tới sớm một phần cũng vì Vương Phú Quý.
Khi đại quân tập kế, tạm thời họ chưa muốn xuất phát vì xe chưa đủ. Vì thế Vương Phú Quý chủ động đứng ra, tháo dỡ hàng rào để lại trong quân doanh rồi dùng xe chuyên chở hàng hóa của hắn để chở binh sĩ. Như thế binh sĩ Vương thị có thể lên đường ngay rồi.
Cho nên, đội trưởng của chi đội đóng quân ở hàng rào 62 rất cảm tạ Vương Phú Quý. Thậm chí còn kết liên tục xưng quân gọi đệ với Vương Phú Quý, liên tục tán dương Vương Phú Quý hiểu rõ đại nghĩa, là một người tốt.
Vương Phú Quý cười khổ, không phải hắn hiểu rõ đại nghĩa mà bây giờ thân nhân của hắn đang ở trong hàng rào, hắn cũng hi vọng binh sĩ có thể nhanh chóng tới nơi. Nói không chừng còn có thể kịp cứu thiếu niên kia.
Lúc này, Vương Phú Quý nghe được trưởng quan Vương thị nói tới việc thiêu cháy hàng rào 61 thì nhất thời nóng nảy:
- Trưởng quan, người nhà ta vẫn còn bên trong, các ngươi không thể đốt hàng rào được.
Vương Lâm Lan cười khổ:
- Lão ca, dù người nhà ngươi thật sự ở bên trong thì hắn cũng không còn sống đâu. Phía bên này ta vừa nhận được chỉ lệnh từ cấp trên, có vệ tinh chụp được hình hàng rào, bên trong một mảnh xanh um. Không ai còn sống trong lần hạo kiếp này.
- Không có khả năng…
Trong đầu Vương Phú Quý ong lên một cái, ngay sau đó hô to:
- Hắn khác, hắn nhất định còn sống. Lúc trước gặp nhiều chuyện khó khăn như thế hắn vẫn có thể sống. Lần này…
Nói xong, Vương Phú Quý chạy về phía hàng rào. Khương Vô đứng phía sau đột nhiên kéo hắn lại.
Vương Phú Quý đờ đẫn quay đầu:
- Khương Vô lão sư, ngươi cũng nghĩ Nhâm Tiểu Túc sẽ chết à?
- Không phải…
Khương Vô lắc đầu:
- Ngươi ở lại, để ta đi.
Trong lúc hai người đang tranh luận, tiếng kinh hô vang lên:
- Các người nhìn kìa, sao thường xuân ở cổng hàng rào bắt đầu héo rũ thế?!
Mọi người nhìn sang, phát hiện đúng là thế thật. Thường xuân vốn đang xanh tốt thật sự héo rũ!
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Có người đã giải quyết nó rồi?
Vương Lâm Lan nhíu mày nhìn hết thảy. Hiện tại không ai đoán được đến cùng bên trong đã phát sinh chuyện gì. Thường xuân tự xảy ra vấn đề hay có người ở trong đã giải quyết xong nó. Thật sự hắn không cách nào xác định được.
Chỉ là Vương Lâm Lan nghi ngờ, chẳng lẽ trên đời này vẫn còn người có thể xử lý sinh linh kinh khủng thế này?
...
Cuộc sống của con người vây quanh bốn màu xuân hạ thu đông. Mùa xuân vạn vật bắt đầu sinh sôi, mùa hè thực vật xanh mát, mùa thu lá cây rụng vàng, mùa đông băng tuyết bao phủ.
Nhưng lúc này, màu xanh trong hàng rào 61 biến mất với tốc độ cực nhanh, vì khô héo mà sắc xanh dần ảm đạm.
Cứ như bốn mùa vừa qua chỉ trong chớp mắt vậy. Hay có người nào đó vung tay lên, tẩy đi hết thảy màu sắc của bức tranh này, từng màu sắc dần biến mất.
Nhâm Tiểu Túc nhìn hết thảy xảy ra, vừa chấn động nhưng cũng khó hiểu.
Đơn giản vì việc này thật sự đem tới sự biến đổi quá lớn cho cả hàng rào này.
Càng khiến con người cảm nhận được sức lực to lớn từ thiên nhiên.
Thường xuân mới đầu còn sinh trưởng bình thường, mãi tới khi Hỏa Chủng và An Kinh tự đại chiến trong hàng rào, huyết dịch siêu phàm giả dính lên dây leo của thường xuân mới khiến mọi thứ dần thay đổi.
Ban đầu, nó chỉ bắt đầu ăn tươi con chuột trong cống ngầm. Sau đó lại bắt chó mèo được nuôi trong nhà, cuối cùng lại bắt đầu ăn thịt người.
Ban đầu là lén lút, đại khái nó sợ con người phát hiện ra. Trí lực nó thấp không có nghĩa là nó không có trí tuệ. Kỳ thật gốc trường xuân này không khác gì một đứa trẻ cả. Vì không ai dạy dỗ nên nó mới sinh trưởng một cách thế này.
Rốt cục là nhân chi sơ tính bổn thiện hay tính bổn ác đây?
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hai định nghĩa này không hợp ý hắn. Hắn cảm thấy, nhân chi sơ tính ích kỷ, mặc kệ đúng sai thế nào.
Sau đó, người trong hàng rào phát hiện thường xuân kỳ lạ nên muốn dùng súng phun lửa tiêu diệt nó. Thường xuân không cam lòng cứ thế bị loài người tiêu diệt.
Hơn nữa rõ ràng nó có thể hùng bá một phương kia mà, vì thế mới trút hết phẫn nộ ra, mai táng toàn bộ hàng rào.
Thế nhưng những chuyện này không quan trọng, quan trọng là nó đã hấp thu năng lượng của hơn 100.000 cư dân hàng rào. Trong đó còn có cả siêu phàm giả nữa!
Nó từng chút một bao vây hàng rào. Kỳ thực nó cần một luồng năng lượng khổng lồ mới có thể sinh trưởng như thế. Mà cư dân hàng rào chính là nguồn dinh dưỡng có sẵn, giúp nó khuếch tán không ngừng.
Có thể nói, nó hiến tế cả một tòa hàng rào để giúp bản thân trưởng thành.
Bây giờ, toàn bộ năng lượng được hiến tế cho thường xuân nay tập trung về phía Chu Nghênh Tuyết!
Trong lúc càng lá không ngừng héo rũ, Nhâm Tiểu Túc thấy được Chu Nghênh Tuyết lẳng lặng đứng trên rễ thường xuân, hai mắt nhắm nghiền.
Tay nàng đặt trên một nhánh rễ. Toàn bộ rễ của trường xuân chỉ có thể mặc cho Chu Nghênh Tuyết hấp thu.
Vô số ánh sáng xanh bị hút ra khỏi thường xuân, thông qua ngón tay của Chu Nghênh Tuyết, tiến vào thân thể nàng.
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc, chẳng lẽ Chu Nghênh Tuyết tính quật chết cây thường xuân này luôn hả?
Trả đại giới là một toàn hàng rào để thành toàn cho một người, siêu phàm giả nhận được sự thành toàn này sẽ trở nên như thế nào?
Trong cả lịch sử nhân loại, e rằng Chu Nghênh Tuyết là người đầu tiên trải qua chuyện này.
Trước kia, dù đại nha hoàn có tác dụng hỗ trợ rất tốt nhưng lại có khiếm khuyết trong việc chiến đấu.
Sau lần này liệu có gì đó thay đổi chăng?
Đại nha hoàn đặc biệt thích gặm hạt dưa lại không biết giữ hình tượng trước mặt Nhâm Tiểu Túc nay lại giống như nữ thần trong tòa hàng rào này, nắm trong tay sinh tử của cả một hàng rào.
Sau một khắc, trường xuân héo rũ sạch, mà Chu Nghênh Tuyết cũng lâm vào hôn mê.
Nhâm Tiểu Túc đi tới bên cạnh xem xét Chu Nghênh Tuyết, phát hiện hô hấp và mạch đập của đối phương đều bình thường. Có lẽ là do hấp thụ một lượng năng lượng khổng lồ nên có chút chịu không nổi.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc không có kinh nghiệm trong chuyện này nên chẳng biết là nào cho tốt.
Lúc này, thân thể Chu Nghênh Tuyết lúc nóng lúc lạnh. Biểu tình trên mặt cũng biến ảo bất định khiến Nhâm Tiểu Túc có phần do dự, cuối cùng vẫn đặt nàng nằm xuống đất.
Nhưng đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện những người khác bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng.
Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy La Lam bò dậy, trên người đối phương là một hào quang kim sắc.
Nhâm Tiểu Túc lập tức sững sờ:
- Ngươi thức tỉnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận