Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1044: Đại Hưng Tây Bắc 2.0

Ngay lúc Lý Thần Đàn đang vất vả khổ cực nghĩ cách dụ dỗ Liên Tộc tới Tây Bắc thì trong hàng rào 144 xuất hiện vô số băng rôn.
"Trao đủ cho hàng rào, còn lại đều là của mình!"
"Một người trồng trọt, cả nhà không đói bụng!"
Băng rôn được treo khắp ngõ nhỏ phố lớn, ngay cả thị trấn cũng có.
Không chỉ băng rôn mà Vương Việt Tức còn để mấy trăm nhân viên của trung tâm hành chính đi khắp mọi nơi phát tờ rơi.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên hấp dẫn vô số cư dân và lưu dân tới vây xem và hỏi cách nhận thầu đồng ruộng.
Nhân viên công tác trả lời rất trôi chảy, giải đáp tất cả hoang mang của mọi người.
Trước đó, Vương Việt Tức đã dành hơn mười ngày tiến hành huấn luyện đám người này.
Yêu cầu bọn họ dùng thái độ tốt để tư vấn cho cư dân, tuyệt đối không được để xảy ra tình huống cư dân hỏi mà nhân viên công tác không biết trả lời.
Trên thực tế, mọi người nhiệt tình hơn hẳn so với tưởng tượng của đám Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng vẫn còn vấn đề, cuối cùng mọi người vẫn sống trong hàng rào, ai sẽ nguyện ý từ bỏ cuộc sống thoải mái mà chạy ra ngoài trồng trọt đâu?
Mặc dù mọi người hỏi han rất nhiệt tình nhưng nếu bắt họ đi trồng trọt thật.
Tất nhiên cả đám sẽ tươi cười vẫy tay rời đi, hoàn toàn không muốn ở lại lâu hơn.
Mà lưu dân tuy khác nhưng với diện tích cần khai hoang hiện tại, số lượng lưu dân vẫn còn quá ít.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới hiểu vì sao Vương thị đột nhiên muốn hại Khổng thị, Chu thị, lôi kéo lưu dân của hai tập đoàn này về mình.
Thì ra nhân khẩu quan trọng với sự phát triển của thế lực như thế!
Chính sách nhận thầu đối với lưu dân mà nói thật sự rất hấp dẫn.
Trong tuần đầu tiên tuyên truyền đã có hơn phân nửa lưu dân ký hiệp nghị nhận thầu, nhưng số lượng vẫn chưa đủ để khai hoang.
Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Vương Phú Quý tìm Nhâm Tiểu Túc tố khổ.
Hắn là hội trưởng thương hội Tây Bắc, đại biểu tất cả thương hội phát biểu cũng là chuyện phải làm.
Vương Phú Quý ngồi trong tiểu viện Nhâm Tiểu Túc:
"Thiếu soái, đầu tiên ta khẳng định chuyện khai hoang là cần thiết, liên quan tới mạch máu kinh tế Tây Bắc.
Nhưng bây giờ rất nhiều lưu dân đổ xô đi trồng trọt, nhân lực trong thương nghiệp thiếu thốn a.
Việc này nếu không nghiêm trọng ta cũng sẽ không tới tìm ngươi.
Hiện tại tài nguyên nhân lực thiếu thông đã đem tới ảnh hưởng nghiêm trọng trong thương mại mậu dịch.
Không ít công nhân biết chúng ta thiếu người đã đòi tăng lương gấp ba lần… Đương nhiên điều này không có gì đáng trách cả.
Ta chỉ hi vọng Thiếu soái sẽ nghĩ cách thôi.”

Nhâm Tiểu Túc lâm vào trầm tư, quản lý hàng rào không giống đơn giản như đánh nhau.
Trước kia hắn chỉ cần giết kẻ địch là xong.
Mà bây giờ, mỗi quyết định của hắn đều rút dây động rừng.
Thương mại mậu dịch hiện giờ là sản nghiệp quan trọng của Tây Bắc.
Không có thương hội Tây Bắc sẽ không có hàng rào 144 phồn vinh như hiện tại, cũng không có đủ tài chính để hàng rào 144 phát triển.
Cho nên, vấn đề nhân khẩu nhất định phải giải quyết.
Vương Việt Tức từng cân nhắc vấn đề tương đối dài xa, lúc Nhâm Tiểu Túc đưa ra ý kiến nhận thầu, Vương Việt Tức đã đề cập tới vấn đề nhân khẩu này.
Hắn đề nghị cấp phí sinh để cho cư dân, đồng thời giảm bớt chi phí giáo dục con cái cho họ.
Nhâm Tiểu Túc đã đồng ý đề nghị này của, cũng kêu Vương Việt Tức mau đưa ra những chính sách về chủ đề này.
Dù ngươi có cổ vũ mọi người sinh con cũng không thể vừa sinh đã đủ 18 tuổi được, chúng chỉ là đám trẻ sơ sinh thôi…
Chỉ có thể nói, chính sách phải thực hiện lâu dài, không cách nào giải quyết lập tức vấn đề.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc cũng không trốn tránh vấn đề, hắn không tìm Vương Phú Quý, Vương Việt Tức bàn bạc nữa mà tìm tới đại lừa dối.
Tìm Vương Việt Tức cùng Vương Phú Quý là để bàn chuyện đứng đắn.
Còn tìm đại lừa dối rõ ràng là để bàn chuyện không đứng đắn đối sách.
Đại lừa dối đến tiểu viện Nhâm Tiểu Túc, khách khách khí khí cười nói:
"Thiếu soái tìm ta là có việc gì à?"
Nhâm Tiểu Túc đi thẳng vào vấn đề:
"Làm thế nào có thể kiếm được mấy vạn người gia nhập Tây Bắc?"
Đại lừa dối sửng sốt:
"Nhiều như vậy?"
Đại lừa dối thầm nghĩ, trước kia hắn từng dụ dỗ một lần một hai người tới Tây Bắc.
Thiếu soái vừa ra tay liền đòi mấy vạn người…
Xem ra sự nghiệp đại hưng Tây Bắc sắp bước vào thời đại 2.0 rồi!
Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn tìm đâu ra ngần ấy người chứ?
Nhâm Tiểu Túc thấy sắc mặt đại lừa dối khó coi hơn thì nói:
"Gần đây phòng tình báo ngươi thế nào rồi.
Phía bên Chu thị ra sao?”

Đại lừa dối nói:
"Hiện giờ Hỏa Chủng đã vứt bỏ hàng rào cuối cùng, chạy tới khu vực tiếp giáp phương bắc.
Khổng thị chỉ còn một tòa hàng rào ven biển nhưng xem ra không tới nửa tháng sẽ bị Vương thị chiếm lĩnh, phần lớn nạn dân đều chạy về hướng nam.
Chính Chu thị cũng đang rất loạn, rất nhiều nhà xưởng bãi công, nạn dân và lưu dân không có cơm ăn, rất thảm."

Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
"Đây đều do ta giết lãnh đạo Chu thị mà thành? Đều là lỗi của ta…”
"À, tuy đây là nguyên nhân trực tiếp nhưng Thiếu soái cũng không cần tự trách…"
Đại lừa dối nói:
"Chung quy chính Chu thị vốn đã hỗn loạn, hiện tại nhiều người không có cơm ăn như vậy mà họ vẫn tiếp tục nội dấu, không để ý tới dân sinh.”

Đại lừa dối cảm thấy, người giết cũng đã giết rồi, không cần vì thế mà tự trách nha.
Hơn nữa, Chu thị làm sai chịu phạt, cũng là gieo gió gặt bão thôi.
Nói thật, gần đây đại lừa dối phát hiện Nhâm Tiểu Túc sau khi tiếp nhận hàng rào thì ngày càng nhân từ, hắn có chút lo Nhâm Tiểu Túc sẽ đi tới một trạng thái cực đoan khác.
Suy cho cùng thì một người chính nghĩa không phụ trách công việc, thương xót không quản trách nhiệm khó lòng dẫn dắt Tây Bắc sinh tồn trong loạn thế.
Đại lừa dối nghĩ tới đây liền muốn muốn khuyên nhủ Thiếu soái nhà mình, ngàn vạn lần đừng có lòng dạ đàn bà, đối đãi với kẻ địch nên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng được.
Kết quả lại nghe Nhâm Tiểu Túc mặt đầy thương xót nói:
"Vậy không được, những nạn dân cùng lưu dân này trôi dạt khắp nơi, nhẫn nhục chịu đói thật sự có liên quan tới ta.
Ngươi nhìn đi, ta giết chết thủ lĩnh của họ, đẩy họ tới tình cảnh bi thảm thế này.
Ta nên bồi thường cho họ, dẫn họ về Tây Bắc ăn no mặc ấm, đây mới là chuyện nên làm."

Đại lừa dối ngạc nhiên:
"Thiếu soái, bộ dáng vô sỉ này của ngươi thật sự rất phù hợp với tư tưởng hạch tâm của Tây Bắc nha."

"Quyết định vậy đi… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Và vấn đề hiện tại là làm cách nào để dẫn họ tới Tây Bắc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận