Đệ Nhất Danh Sách

Chương 849: Tập Kích


Khi sinh vật nơi hoang dã dần biến hóa thì sông ngòi cũng bắt đầu nguy hiểm hơn.
Mấy năm trước còn có người xuống sông bắt cá. Hiện tại muốn bắt cá phải thật cẩn thận, không may còn có người bị cá cắn mất một ngón tay nữa.
Khổng thị nằm ở phía đông nên việc chăn bắt hải sản rất tốt. Thế nhưng mấy năm gần đây nghề này dần xuống dốc, không phải lượng tiêu thụ cá giảm mà căn bản là không cách nào khai thác thêm được.
Bấy giờ cũng chẳng biết mọi rợ phương bắc dùng xương của thứ gì lại khiến đám cá hung mãnh kia chẳng dám tới gần. Xem ra họ đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
Sông Thanh Nham là sông ngòi lớn nhất Đại Thạch Sơn, chảy từ đông nam tới tây bắc. Vì đi qua con sông này mà Hỏa Chủng thậm chí còn xây một chiếc cầu mái vòm rắn chắc.
Bây giờ, sông Thanh Nam là nguồn nước gần nhất với đội quân của P5092 chỉ huy, chỉ cách chừng 300 mét mà thôi.
Khi P5092 hạ lệnh đi tới hẻm núi Long Đàm, doanh địa bây giờ trống rỗng, không còn cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa. Từ xa nhìn lại cảm thấy thật sự có phần quạnh quẽ.
Binh sĩ Hỏa Chủng tốn mấy ngày mới bức tất cả mọi rợ tới đó. Hiện giờ là lúc thu hoạch thành quả, P5 phải đảm bảo binh sĩ chủ lực bao vây hoàn toàn mọi rợ, thiếu điều ngay cả binh sĩ nấu ăn cũng phái ra ấy chớ. Vì thế lúc mặt trời lên, không ai chú ý nguy hiểm đang tới gần.
Tại hẻm núi Long Đàm, binh sĩ pháo cối đang tiến hành ngắm bắn. Khắp các thông đạo Hỏa Chủng đều có công sự phòng ngự được xây dựng tạm thời, lắp đặt đầy đủ súng máy hạng nặng.
Nhờ vậy mà binh sĩ Hỏa Chủng mới có thể đảm bảo không có mọi rợ nào rời khỏi hẻm núi này được.
Chỉ huy tiền tuyến báo cáo với P5 thông qua máy truyền tin:
- Trưởng quan, bố trí đã hoàn tất. Hiện tại đang chờ trinh sát điều tra nhân số mọi rợ trong hẻm núi.
- Kêu trinh sát trở về, trực tiếp nổ súng, tấn công toàn bộ hẻm núi.
P5092 ngồi trong xe bình tĩnh nói.
Đạn pháo cối không đáng tiền, lúc trước họ không cách nào xác định mọi rợ ở đâu mới phải dùng tới thứ này. Mà những chuyện họ làm mấy ngày nay chẳng phải đã tụ tập mọi rợ vào một chỗ, dùng hỏa lực một mẻ hốt gọn đó ư.
Phạm vi hẻm núi Long Đàm không lớn, muốn dùng hỏa lực bao trùm không phải chuyện gì khó.
Đương nhiên, dù là vậy vẫn sẽ còn không ít mọi rợ còn sống. Thế nhưng khi ấy sức chiến đấu của chúng đã giảm mạnh rồi.
Sau một khắc, chỉ huy tiền tuyến cúp máy, trực tiếp hạ lệnh cho binh sĩ pháo cối:
- Nổ súng, khai hỏa!
Bấy giờ, thứ đám mọi rợ đối mặt không còn là chém giết quy mô nhỏ nữa mà là vũ khí nóng mạnh mẽ của người Trung Nguyên!
Tiếng nổ mạnh, âm thanh kêu la, rống giận thảm thiết không ngừng vang lên. Cho tới lúc này, chỉ huy tiền tuyến mới có thể yên lòng. Lúc trước trinh sát vẫn chưa kịp tiến vào hẻm núi nên Hỏa Chủng không thể xác định mọi rợ có thật sự ở trong đó không.
Tuy kế hoạch rất kín đáo nhưng P5 lại chỉ huy binh sĩ thận trọng phong tỏa cả hẻm núi nhưng trước khi hoàn thành nó, không ai dám chắc trăm phần trăm việc mọi rợ thật sự bị bức vào hẻm núi.
Chỉ cần một phần trăm ngoài ý muốn cũng đủ tạo nên biến cố khó nói trong trận chiến.
Mà bây giờ, chỉ huy tiền tuyến rốt cục cũng có thể thả lỏng.
Đợi cho hỏa lực dần ngừng, chỉ huy tiền tuyến lập tức lệnh bộ binh tiến vào hẻm núi, hoàn thành bước cuối cùng của kế hoạch.
Bộ binh đeo mặt nạ phòng độc, ném lựu đạn gas vào hẻm núi rồi mới bắt đầu đi vào.
Hẻm núi tràn ngập sương mù màu trắng nhàn nhạt, các binh sĩ Hỏa Chủng dùng trận hình xâm nhập vào trận địa trước mặt.
Thế nhưng là bộ binh vừa mới tiến vào 30 phút thì âm thanh báo cáo thấp thỏm vang lên từ máy truyền tin:
- Số lượng đám mọi rợ không đúng, nơi này chỉ có hơn 100 tên!
Chỉ huy tiền tuyến nhíu mày:
- Xác nhận chưa?
- Đã xác nhận, đã bắt lại đám mọi rợ còn sống sau trận càn quét. Dựa theo tin tức điều tra lúc trước thì trong hẻm núi có hơn 300 tên, thế nhưng nơi này chỉ có hơn 100 tên.
- Trực tiếp thẩm vấn!
Chỉ huy tiền tuyến quát:
- Thẩm vấn chúng ngay tại đó, hỏi những người còn lại đâu cả rồi!
Vào lúc này, một tên mọi rợ bị trói quỳ dưới đất phun ra một ngụm máu, cười lạnh:
- Vì bắt chúng ta mà không cần nhà nữa à?
Quan quân thầm kêu không tốt trong lòng, hắn hô to trong máy truyền tin:
- E rằng mọi rợ đang tập kích nơi trú quân của chúng ta! Trưởng quan, có quay về cứu viện không?
Chỉ huy tiền tuyến biến sắc, hắn rốn to với liên lạc viên:
- Liên lạc với chỉ huy cho ta!
Thế nhưng liên lạc viên lắc đầu:
- Không liên lạc được! Bên kia không trả lời!
...
Tại nơi trú quân, trên trăm mọi rợ như quỷ nước bò lên bờ sống. Chúng chỉ cách nơi trú quân 300m, huơ huơ rìu trong tay.
Đội trưởng mọi rợ cười lạnh:
- Tấn công, các ngươi nhớ cho kỹ, tướng quân muốn dựng cung điện trên đất Trung Nguyên. Tên của các ngươi sẽ được khắc trên bia đá trước cung điện.
Nói xong, hắn hô to:
- Quân đoàn viễn chinh vạn tuế! Tấn công!
Sau một khắc, trên trăm tên mọi rợ chạy điên cuồng, tiếng bước chân trầm trọng vang lên như trống trận.
Đối với người bình thường mà nói, chạy 300m mất chừng 400 mét, mà đối với đám mọi rợ thì chỉ cần mười giây là được.
Mười giây đối với cuộc chiến kéo dài mấy tháng hay mấy năm thì chỉ là một cái chớp mắt.
Đám mọi rợ cũng đã nghĩ xem làm sao để giết sạch đám binh sĩ trong doanh địa. Hơn nữa, nếu thành công chúng sẽ là đội quân đầu tiên trong quân đoàn giết được chỉ huy cấp cao tại tiền trạm của Hỏa Chủng!
Mọi rợ cầm đầu cố gắng đi nhanh hơn. Hắn cứ như thủ lĩnh cường tráng trong đoàn dã thú, tố chất thân thể rõ ràng mạnh mẽ hơn hết thảy.
Sau một khắc, phía trước họ sáng lên ánh đèn pha. Mọi rợ dùng tay che mắt, thấp thoáng có thể thấy được một quan quân độ chừng 30 tuổi đứng lặng lẽ trong nơi trú quân. Đối phương áo mũ chỉnh tề đứng thẳng, chắp tay. Người này chính là P5092 mà nhóm mọi rợ muốn giết nhất.
Mà phía trước P5092 là trận địa súng máy hạng nặng.
P5 cười vang:
- Các vị đi đường xa mà tới, chúng ta là chủ nhà lại không chuẩn bị lễ vật chu đáo, thật thất lễ quá. Bất quá ta có thể cho các người một kinh hỉ.
Thủ lĩnh mọi rợ sửng sốt, bộ đáng của đối phương hẳn đã sớm biết chúng chuẩn bị tập kích rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận