Đệ Nhất Danh Sách

Chương 688: Giọng Khách Át Giọng Chủ

- Lúc gác đêm nhất định phải chú ý tình huống bên ngoài khu cắm trại…
Nhâm Tiểu Túc nhắc nhở Dương Tiểu Cận:
- Tiếng bước chân thật sự có xuất hiện vào đêm qua.
Nhiều người như thế không thể nghe nhầm được.
Nếu có chuyện ngươi cứ nổ súng để đánh thức mọi người.
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Ừ, ngươi có cảm giác được hiện tại rất giống tình cảnh ở Cảnh sơn không…
- Quào quào, ngươi nói cũng đúng nha…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta nghĩ biến hóa của nơi này xuất hiện sớm hơn ở Cảnh sơn.
Có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn.
- Vùng đất thánh thần…
Dương Tiểu Cận suy nghĩ:
- Trong cả liên minh hàng rào chỉ có hai vùng đất thánh thần mà thôi.
Nếu Khánh thị nói nơi này được sinh ra cho thần linh thì vì sao chúng ta chưa bao giờ gặp qua họ?
- Có lẽ dù chúng ta thấy cũng chưa chắc nhận ra…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bất quá ta cảm thấy giấy không gói được lửa, sớm muộn gì chân tướng cũng được phơi bày.
- Ừ, ngươi ngủ đi…
Dương Tiểu Cận nói khẽ.
Đêm hôm đó, không ai an tâm ngủ được cả, bao gồm cả Nhâm Tiểu Túc.
Mọi người đang suy đoán, nếu thật có gì đó theo phía sau, sớm muộn gì đối phương cũng sẽ động thủ.
Nhìn qua, biểu hiện của mọi người không chút hoảng hốt nào, có người hỏi chiến hữu sợ không, kết quả ai cũng cười ha ha bảo không sợ.
Thế nhưng vào buổi tối chẳng ai uống nước cả, họ sợ phải rời khỏi nơi cắm trại để đi vệ sinh…
Cho nên, đêm hôm đó, mọi người đều chờ đợi sinh vật quái dị kia tới gần.
Dù là người gác đêm hay người được ngủ đều . Âm Thầm chờ đợi.
Thế nhưng mãi tới tờ mờ sáng cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Bấy giờ, mọi người vẫn không nỡ ngủ vì lo lắng bản thân vừa ngủ thì Nhâm Tiểu Túc sẽ gọi họ dậy.
Cho nên, Trình Vũ sợ Nhâm Tiểu Túc lại làm trò nên không ngủ
Cứ thế chờ tới sáng, Nhâm Tiểu Túc vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
Trình Vũ với hai cái quầng thâm mắt chui ra khỏi lều vải.
Hắn cảm thấy đây là lần đầu hắn dẫn đội mà có tình trạng tệ thế này!
Lúc mọi người rời giường vệ sinh cá nhân, sắc mặt Trình Vũ trầm trọng đứng giữa khu cắm trại:
- Một đội ngũ khác đã xảy ra chuyện.
Hắn vừa nói xong thì cả đám người đồng loạt nhìn về phía Trình Vũ, có người lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, toàn quân bị diệt hả?
- Không phải…
Trình Vũ lắc đầu:
- Nghe nói ban đêm có người ra ngoài đi vệ sinh và tử vong.
Tới sáng đoàn đó mới tìm được người, nghe nói khi tìm thấy thì nội tạng đã bị moi ra sạch.
Một người khác hỏi:
- Có biết là thứ gì gây nên không.
Hay là loài động vật nào đó chỉ ăn nội tạng hả?
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì nhíu mày.
Đây đại khái là hiểu lầm của rất nhiều người.
Trên thực tế, đại đa số động vật hoang dã đều ưu tiên ăn nội tạng con mồi vì phần cơ thể này có hàm lượng chất dinh dưỡng cao, nhất là cholesterol, cũng tốt cho tiêu hóa nữa.
Bình thường chúng sẽ ăn nội tạng xong rồi mới ăn thịt.
Cho nên chỉ dựa vào đối phương thích ăn gì cũng không thể xác định chủng loại.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc, nàng biết trong đám người kia e rằng Nhâm Tiểu Túc là người hiểu rõ về nơi hoang dã nhất:
- Có suy ra được gì không?
- Rất khó…
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì nhìn về phía Trình Vũ:
- Xung quanh nơi tìm thấy thi thể có dấu chân động vật hoặc phân hay nước tiểu gì không? Miệng vết thương có hình dáng thế nào?
Trình Vũ lắc đầu:
- Tin tức ta nhận được có hạn.
Ta chỉ biết thi thể được tìm thấy cách nơi cắm trại chừng 10m.
Không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn cả.
Trên cổ hắn còn có dấu răng.
Khả năng cao bị đánh lén trong chớp mắt nên ngất xỉu.
Nhâm Tiểu Túc nói khẽ với Dương Tiểu Cận và đại lừa dối:
- Không nhìn thấy dấu răng nên ta cũng không biết thứ đó đã ăn bao nhiêu nội tạng nên chỉ đoán được thứ đó chỉ đi một mình.
Hơn nữa cũng không quá đói, bằng không nó sẽ kéo thi thể đi giấu trong sơn động hoặc dưới gốc cây.
Hẳn phải là sinh vật cực kỳ mạnh mẽ, không có thiên địch nơi đây, không sợ nhiều người, có kiên nhẫn ẩn núp chờ đánh lén.
Nhưng dù có suy đoán được đi nữa họ vẫn như cũ không cách nào biết đối phương rốt cục là thứ gì.
Đại lừa dối hoảng hốt nói với Trình Vũ:
- Bằng không chúng ta quay đầu lại đi.
Nguy hiểm thế này các ngươi đi làm gì.
Nhâm Tiểu Túc nhếch miệng, con hàng này lại bắt đầu diễn kịch.
Trình Vũ nói:
- Nếu ngươi muốn nhận tiền thì bớt nói nhảm đi, làm cho tốt nhiệm vụ của ngươi là được.
Hôm nay chúng ta sẽ không đi tiếp nữa.
Đội ngũ gặp chuyện kia cách chúng ta chừng 50 ki lô mét .
Hiện tại phía trên yêu cầu chúng ta chờ ở đây để đi cùng họ.
Dường như An Kinh tự cũng không ngờ nhanh như thế đã bị giảm sút quân số nên dứt khoát gộp hai đội thành một, tránh phân tán lực lượng.
Chiều hôm đó, mọi người ở nơi cắm trại lần nữa nghe tiếng bước chân.
Cả đám đứng dậy nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một người nói nhanh:
- Có khi nào là một đội ngũ đó không.
Ta cảm thấy An Kinh tự các ngươi nhát gan quá rồi.
Mới chết có một người đã sáp nhập hai đội thành mệt, khác nào hành chúng ta?
Một âm thanh khác lạnh lùng vang lên:
- Ông chủ La, nếu ngài không tới Thánh sơn thì có thể rời đi mà.
- Rời đi?
La Lam kêu gào:
- Ta rời đi kiểu gì.
Ta chỉ là sát thủ cấp C mà các ngươi gửi tin nhắn kêu ta tới tập kết.
Bây giờ thì kêu ta rời đi hả? Không đi!
- Ngươi chỉ là người bình thường thì gia nhập làm gì!
Người của An Kinh tự mất hứng nói.
Trong nháy mắt nghe được tiếng của La Lam, Nhâm Tiểu Túc không nhịn được mà muốn che mặt lại.
Hắn không ngờ đội ngũ được sát nhập này lại có La Lam và Chu Kỳ!
Hơn nữa, người khác chưa biết La Lam đã là siêu phàm giả.
Bộ dáng La Lam đi bộ thở không kịp trông chẳng khác nào người bình thường.
Người dẫn đội này An Kinh tự chưa từng gặp, hắn nhìn Dương Tiểu Cận, chỉ thấy Dương Tiểu Cận lắc đầu.
Đoàn người đi khỏi rừng cây, điều đầu tiên xuất hiện trong mắt đám người đang cắm trại là thân thể mập mạp của La Lam.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc phát hiện, trước kia La Lam chỉ là mập mạp mà thôi.
Bây giờ thân thể con hàng này trông rắn chắc hơn nhiều, trong mơ hồ mang tới cho người khác cảm giác thân hình hắn khá vạm vỡ.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc nhất thời không kịp thích nghi…
Khi La Lam thấy Nhâm Tiểu Túc thì hơi sửng sốt.
Bất quá hắn nhanh chóng bình tĩnh dời ánh mắt, không tính chào hỏi thiếu niên.
Nhâm Tiểu Túc cười, La mập vẫn cơ trí như trước.
Không chờ người của An Kinh tự nói chuyện, La Lam nói với người phía sau:
- Được rồi, cuối cùng cũng tới.
Mọi người mau kiếm chỗ nghỉ ngơi đi.
Người của An Kinh tự đứng phía sau bất đắc dĩ vô cùng.
Dọc đường này La Lam giọng khách át giọng chủ, nghiễm nhiên xem mình như đội trưởng, khí thế hoàn toàn lấn át tất cả mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận