Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1097: Vu Sư Russell


Trong thành trấn chỉ có một nửa đường đi là đường đất. Nhâm Tiểu Túc có thể tưởng tượng được, nếu trời mưa thì những con đường này sẽ lầy lội cỡ nào.
Thành trấn không có hệ thống nước ngầm, Nhâm Tiểu Túc ngồi trên lưng ngựa thấy có thuộc dân đang vận chuyển phân và nước tiểu ra ngoài. Dù cách rất xa vẫn ngửi thấy mùi vị tanh tưởi đó.
Tóc tai thuộc dân được chải chuốt chỉnh tề nhưng bóng lưỡng dị thường. Nhâm Tiểu Túc vừa thấy liền rõ, dù Mai Qua đã dùng tiền thuế một năm để đào 180 cái giếng nhưng nước ở đây vẫn thiếu thốn vô cùng.
Năm đó ở trên thị trấn, hắn và Tiểu Lục Nguyên cũng ở trong tình trạng này.
Thuộc dân nửa quỳ hai bên đường phố nghênh tiếp Vu Sư đại nhân trở về. Đối với bọn họ mà nói, Vu Sư là thần minh, thần thánh lớn nhất trong vương quốc này.
Trang phục khác xa so với Trung Thổ, nữ nhân mặc váy bồng xòe, cổ tay và chân viền bèo, quanh hông quấn đai lưng.
Nam nhân thì mặc đồ bình thường hơn. Đa phần đều là áo sơ mi cũ nát, bên ngoài là một cái áo khoác ngắn cũn cỡn.
“Ban đầu trang phục ở đây không như thế, nhưng từ 20 năm trước lại bắt đầu thịnh hành cổ phục thế đấy…”
Mai Qua cười giải thích với Nhâm Tiểu Túc:
"Thế nào, cứ điểm 178 các ngươi không mặc như thế?”
"Ừ, đúng vậy…. "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Các kỵ sĩ dẫn đám Mai Qua tới tháp Vu Sư rồi rút lui. Bất quá Mai Qua lo thợ săn quái vật sẽ tới giết người nên dứt khoát lệnh cho hai Kỵ sĩ canh giữ bên ngoài tháp Vu Sư.
Không chỉ thế, hắn còn cho Kỵ sĩ đưa Lý Thành Quả và Lưu Đình về nhà rồi phái thêm người tới.
Nhâm Tiểu Túc có phần bất đắc dĩ, loại biện pháp bảo vệ này sẽ khiến đám thợ săn chẳng dám ra tay nữa. Hắn muốn dụ chúng ta phải tốn không ít sức nha.
Bất quá có sao nói vậy, Nhâm Tiểu Túc cũng rất thích tinh thần không sợ chết này của Mai Qua.
Sợ chết không mất mặt, mỗi người chỉ có một cái mạng, không đáng vì chuyện ngu xuẩn mà từ bỏ.
Không biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc càng lúc càng muốn dụ Mai Qua về Tây Bắc.
Sau khi đi vào tháp Vu Sư, Nhâm Tiểu Túc tưởng hai năm vắng mặt sẽ khiến nơi này đầy bụi bặm.
Nhưng vào xong hắn mới biết, tháp vu sư có hai mươi nữ trung niên phụ trách quét dọn.
"Ta đã đánh giá thấp quyền thế của ngươi ở Yorkshire rồi… "
Nhâm Tiểu Túc cảm khái.
Mai Qua cười nói:
"Chuyện ngươi đánh giá thấp còn rất nhiều."
Nói thật, cũng không thể trách Nhâm Tiểu Túc đánh giá thấp Mai Qua. Chung quy Mai Qua là Vu Sư chỉ dẫn theo hai tôi tớ ra ngoài điều tra, không còn bất kỳ người hầu nào khác, cùng với việc trên đường trở về vô cùng chật vật. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc khó lòng nghĩ đối phương thật sự là một đại nhân vật. Vì vậy Nhâm Tiểu Túc theo bản năng đánh giá thấp toàn bộ Vu Sư.
Mà tòa tháp tráng lệ này có rất nhiều vật phẩm trang sức thượng đều là dát vàng mà thành.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
"Ngươi đã có nhiều quyền thế như thế, vì sao không dẫn theo một ít tùy tùng và người hầu tới cứ điểm 178?"
Mai Qua thở dài:
"Tới nơi đó chỉ để chịu khổ. Ngươi nhìn những người này vất vả khổ cực làm việc đi, họ cũng chỉ vì chút tiền công, ta sao có thể dẫn các nàng tới nơi nguy hiểm như biên thuỳ. Nếu đụng phải binh sĩ cứ điểm 178, lấy năng lực của ta căn bản không bảo vệ được bọn họ."
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
"Đúng là một thằng nhóc ngây thơ.”
Khi cứ điểm 178 bị xâm lấn. Mọi người tự động cảm thấy Vu Sư cực kỳ tà ác. Đây cũng là nhân chi thường tình mà thôi.
Tựa như lúc trước khi Nhâm Tiểu Túc đối mặt với quân đoàn viễn chinh, hắn cũng cảm thấy đối phương rất ác độc.
Nhưng thực tế ở đâu mà chả có người tốt kẻ xấu, Mai Qua không thể nghi ngờ chính là người tốt điển hình trong vương quốc Vu Sư. Mà quân đoàn viễn chinh xuôi nam vì tìm nơi sống, bị Hắc Bào lừa dối mà ra.
Đây không phải Nhâm Tiểu Túc biện hộ cho Vu Sư và mọi rợ. Nếu lần nữa khai chiến, dù đối phương mà ai thì hắn vẫn như cũ mà đại khai sát giới, quân đoàn viễn chinh tới một trăm lần, kết quả đều chỉ có một.
Một phụ nhân trung niên đi tới trước mặt Mai Qua cười nói:
"Mai Qua đại nhân xem như đã trở về, ta sẽ bảo người hầu chuẩn bị cơm tối cho ngài."
Nhâm Tiểu Túc đánh giá đối phương, vị quản gia này không phải người Trung Thổ. Đối phương có tóc vàng mắt xanh tràn ngập phong tình dị vực. Bất quá khi mở miệng vẫn dùng Trung văn. Điều này khiến hắn có chút ngạc nhiên, cảm thấy thế giới này có phần không quá chân thật...
Lúc này Mai Qua nói:
"Được rồi, mau chuẩn bị cơm tối đi. Nước ấm chuẩn bị xong chưa, ta muốn tắm rửa trước."
Phụ nhân trung niên cười nói:
"Đã xong, buổi tối ngài muốn ăn gì?"
Mai Qua nghĩ nghĩ rồi nói:
"Thịt băm hương cá, đậu hủ Tứ Xuyên, cải thảo chua cay..."
Nhâm Tiểu Túc:
"? ? ?"
Cái gì thế này, không phải Vu Sư chỉ bị đồng dạng một chút thôi hả. Sao bây giờ đồ ăn cũng y chang Trung Thổ vậy?
Mai Qua nhìn Nhâm Tiểu Túc:
"Cơm tối sợ là chốc nữa mới có, hay hai ta đi tắm trước nhé?”
Nhâm Tiểu Túc nhất thời nhíu mày:
"Ngươi nói cho rõ ràng lại, bằng không ta sẽ đánh ngươi đó.”
"Ngươi đừng nghĩ sai…. "
Mai Qua tức giận nói:
"Trong tháp có tới 8 phòng tắm lận. Ta đâu có bảo sẽ tắm chung với ngươi!”
"Ta không tắm đâu… "
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Trước tiên ngươi lấy sách ta đọc đã.”
"Được rồi, tùy ngươi… "
Mai Qua nhún nhún vai rồi bảo người hầu lấy sách tới. Hắn nói:
"Là cuốn này, Vu Sư chí, xuất bản từ 80 năm trước, hiện tại không thể tìm được."
"Vậy vị Vu Sư đó tên là gì?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Russell."
"Biết rồi… "
Nhâm Tiểu Túc tùy tiện ngồi lên một cái ghế đọc sách. Một nữ hầu đi tới dâng dâng nước trà cùng điểm tâm hắn. Thậm chí còn có người hỏi hắn có cần mát xa cổ vai hay không.
Trà là Hồng Trà, mà điểm tâm là... bánh hương tô.
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, Vu Sư thật sự biết hưởng thụ. Lợi ích cao nhất của vương quốc, dù là nhân vật râu ria như Mai Qua cũng có thể hưởng quyền thế thế này.
Mà Nhâm Tiểu Túc với tư cách là người hầu của Mai Qua. Hiện tại trong nơi này, trừ Mai Qua ra, hắn là người có địa vị cao nhất.
Hắn lắc đầu cười cự tuyệt:
"Không cần, để ta an tĩnh đọc sách là tốt rồi."
Nhâm Tiểu Túc không cần giả vờ giả vịt, hắn thật sự rất vội!
Hiện giờ trong lòng hắn có một sự thôi thúc kỳ lạ với Nhâm Hòa.
Hắn cảm thấy Nhâm Hòa sẽ giải khai hết thảy bí ẩn trong lòng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận