Đệ Nhất Danh Sách

Chương 900: P5092 Tâm Sự


Tuy mấy ngàn mọi rợ rất hung mãnh nhưng Nhâm Tiểu Túc tự biết bản thân hắn thế nào. Con 10 không dễ rút, hắn phí mấy trăm cảm tạ tệ cũng chỉ gom được một lần phát nổ cuối cùng đó thôi. Lá bài nổ con 10 đây là lần đầu tiên hắn rút được.
Cho nên nếu muốn nhìn thấy lá vua thì e rằng phải hơn cả vạn mai cảm tạ tệ mới rút được.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc rất mong chờ mở khóa vũ khí thứ ba. Hiện tại cảm tạ tệ của hắn đã hơn năm ngàn, không có đạo lý gì mà dồn hết đi rút lá bài nổ cả.
Trừ phi hắn gặp to lớn nguy cơ mới phải tạm thời dùng lá bài nổ cứu mạng.
Hơn nữa, hiện tại đồ ngoáy tay cung điện cho đã bị mất, Nhâm Tiểu Túc hỏi cung điện:
"Đồ ngoáy tay mất rồi có tìm lại được không?”
Cung điện hồi đáp:
"Có thể, nhưng hiện đồ ngoáy tay đang trong thời đếm ngược."
"Thời gian bao lâu?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Bảy ngày."
"Được rồi, xem ra trong bảy ngày nay không thể đối chiến với mọi rợ rồi…"
Nhâm Tiểu Túc cảm khái nói.
Hiện tại hắn bị nội thương, nếu không phải vì để lão Hứa ở trong rừng thăm do thì hắn đã kêu lão Hứa cõng mình chạy rồi.
Cho nên, hiện tại Nhâm Tiểu Túc không thích hợp để chiến đấu với cường độ cao. Năng lực chính diện tác chiến của hắn vẫn không mạnh bằng Lý Thần Đàn.
Nếu có Lý Thần Đàn ở đây, hiện tại đối phương hoàn toàn có thể thôi miên một chi binh sĩ chủ lực của mọi rợ, sau đó để đối phương tự đánh nhau, mãi tới khi chỉ còn Lý Thần Đàn còn sống mới thôi.
Đáng tiếc hiện tại Lý Thần Đàn đã tới phía nam chơi rồi. Không biết đi ngắm bão sẽ tốn bao lâu. Đoán chừng phải mất bảy tám tháng mới tới được bờ biển Nam Hải, trước đó sợ rằng sẽ rất khó gặp được Lý Thần Đàn.
Rất khó phỏng đoán suy nghĩ của người điên.
Trước kia rất nhiều tập đoàn đều vui vì thằng này hoàn hảo bị điên nên không muốn tham dự mấy chuyện đấu tranh chính trị, tranh giành thiên hạ gì đó. Bằng không thì rất nhiều tập đoàn đều sẽ gặp nạn.
Đây là địa vị trên giang hồ của Ác Ma Thì Thầm a...
Chỉ một người có thể khiến tất cả tập đoàn đều sợ hãi.
Lúc này, bất kể là Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận hay sư đoàn số 7 đều muốn đi tới phòng tuyến do sư đoàn số 3 dựng nên.
Xa xa, Nhâm Tiểu Túc thấy được P5092 đang chỉ huy phòng tuyến mở một lối đi cho sư đoàn số 7. Mà sư đoàn số 1 cùng sư đoàn số 4 thì đang nghỉ ngơi, mà sư đoàn số 1 cùng sư đoàn số 4 nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục rút lui khỏi. Trận chiến này phải tới khi mọi người lùi về lại Trường Thành mới xem như chấm dứt.
Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận nhảy vào phía sau một công sự phòng ngự của sư đoàn số 3 hỏi P5092:
"Ta đã mang sư đoàn số 7 mang về cho ngươi, tính cả các ngươi sư đoàn số 3 là bốn chi đội có thể lùi lại Trường Thành phía nam."
Lúc trước P5092 từng nói, chỉ cần bốn chi binh sĩ chủ lực rút về thì Hỏa Chủng có thể còn cơ hội thắng lợi trong trận chiến này.
Kết quả P5092 cười lắc đầu:
"Là ba chi, sư đoàn số 3 muốn ở chỗ này bọc hậu, yểm hộ những bộ đội khác lui lại."
"Ngươi muốn chịu chết?"
Nhâm Tiểu Túc cau mày, trong lòng tự nhủ người này sao lại nói không giữ lời đâu, không phải bảo sẽ đi đại hưng tây bắc à. Sao bây giờ lại muốn chết ở đây?
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị đánh P5092 ngất xỉu rồi khiêng đi, chuyện nên làm cũng đã làm xong, ở lại chỗ này làm gì.
Tính toán thời gian, Trương Tiểu Mãn đã dẫn dắt binh sĩ tiếp cận phòng tuyến của Vương thị rồi a. Hắn cũng nên đi hội họp cùng các huynh đệ của mình.
P5092 giải thích nói:
"Không phải ta muốn chịu chết, mà là sư đoàn số 3 là pháo binh, lần này chặn đường bọc hậu tất nhiên sẽ đem tiêu hao hết tất cả đạn dược. Hơn nữa pháo không thể rút lui với tốc độ cao. Cho nên tương lai sư đoàn số 3 sẽ không còn pháo để đánh trận nữa."
"Ngươi không nói sớm đi…"
Nhâm Tiểu Túc nhất thời hiểu rõ, ý đối phương là sức chiến đấu của sư đoàn số 3 sẽ hạ thấp, mất đi pháo thì khác nào thùng rỗng kêu to:
"Bất quá năng lực ta có hạn, không có cách nào cứu sư đoàn số 5, xin lỗi."
"Không có cái gì cần phải xin lỗi cả…"
P5092 lắc đầu:
"Tất cả Hỏa Chủng hẳn đều nhớ kỹ nhân tình này của ngươi. Nếu như không có ngươi, sư đoàn số 7 sẽ bị kéo lại, thật sự không có cách nào khác chiến đấu nữa."
"Đi, trước tiên ta nghỉ ngơi một chút…."
Nhâm Tiểu Túc mệt mỏi dựa vào một thân cây thở hổn hển. Hắn chiến đấu cả đêm, tập kích lại chạy trốn, nội thương cùng thể lực tiêu hao không phải vấn đề nhỏ.
Sư trưởng sư đoàn số 7 và P5092 nói chuyện một lúc rồi rút lui về hướng nam, tiếp đó hơn hai mươi phút đồng hồ, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi P5092:
"Ngươi tính sẽ thiết lập chốt chặn đánh với phạm vi là bao nhiêu?"
"4500 mét, bất quá phải đợi mọi rợ cách gần mới khai hỏa… "
P5092 nói:
"Hiện tại không có cách nào phái lính trinh sát ra, rừng cây lại quá rậm rạp, tầm nhìn chỉ chừng 700 mét, khi đó khai hỏa sẽ có chút nguy hiểm."
"Ngươi nghĩ đều đợi mọi rợ tiến nhập vào cự ly thì nổ súng?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Tiến nhập phạm vi 2000 mét là tốt nhất…."
P5092 giải thích nói.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ, hắn im lặng chừng 2 phút đồng hồ rồi nói:
"Ngươi có thể hạ lệnh khai hỏa."
P5092 sửng sốt một chút nhưng không hoài nghi chút nào, hắn quyết đoán hạ lệnh cho pháo binh tiến hành một lượt công kích.
Không cần nhắm bắn gì cả, chỉ cần dùng hỏa lực bao trùm là được. Để cho quân đoàn viễn chinh nghĩ nơi này có Hỏa Chủng mai phục, như vậy sư đoàn số 3 mới có thể an toàn rút lui.
Khi quân đoàn viễn chinh đang do dự có tiến công hay không thì sư đoàn số 3 đã trở lại trong phạm vi được tường thành yểm hộ.
Duy chỉ có một vấn đề, tất cả mọi người đều không thấy mọi rợ đâu nhưng nghe theo Nhâm Tiểu Túc công kích liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Nếu là những tướng lãnh cao cấp, họ sẽ tin tưởng đôi mắt của mình hơn.
Nhưng sư đoàn số 3 thì khác, tình báo Nhâm Tiểu Túc cho họ chưa bao giờ sai lầm nên dù cho bọn họ không thấy gì cũng nghiêm túc thi hành mệnh lệnh!
Trong rừng cây, pháo nổ ầm ầm, khói thuốc súng ngập trời gay mũi.
Tiếng pháo khiến lòng người cực kỳ phấn khởi. Nhất là trong chớp mắt tấn công, lực lượng của khẩu pháo như muốn làm tê liệt cả thương khung.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng chờ, sau 6 lượt bắn, P5092 quyết đoán hạ lệnh lui quân. Pháo được để lại đó, chúng đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng.
Cũng không phải P5092 không muốn mang đi, mà là không mang đi được. Khi hắn điều pháo binh từ thành tới cũng đã nghĩ đến kết quả này.
Thừa dịp mọi rợ không dám tiếp tục tiến công, sư đoàn số 3 lui lại với tốc độ cao nhất. Trên đường Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
"Sau khi về Trường Thành còn gì đánh nữa không? Ta còn có thể giúp đỡ các ngươi việc gì?"
P5092 sửng sốt một chút, sau đó hắn cười cười nói:
"Không biết, không có kế hoạch tác chiến, đều chờ tổng bộ thông báo a."
Nhâm Tiểu Túc nhìn sắc mặt giả bộ nhẹ nhõm của đối phương mà cảm thấy P5092 đang có tâm sự gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận