Đệ Nhất Danh Sách

Chương 431: Trà Trộn

Lý Thần Đàn không giết người của Tông thị mà Vương Tòng Dương lưu lại. Hắn cười tủm tỉm ngồi xổm bên cạnh xe, hỏi:
- Ngươi có cách gì liên lạc với ông chủ các ngươi không?
Lúc này, đối phương ngồi ở phía sau xe, đang bị treo ngược do xe lực. Chân người này bị kẹt lại nên không thể cử động.
Lý Thần Đàn vươn tay, nắm đấm dần mở ra, thanh kim loại kìm ép chân đối phương phông lên như khinh khí cầu.
Người này lấy lại tự do, thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu với Lý Thần Đàn:
- Bây giờ ta có thể liên hệ với họ ngay, ta có điện thoại vệ tinh!
Lý Thần Đàn nghe vậy thì gật đầu cười:
- Vậy ngươi gọi cho hắn, nói hết những gì người kia nói cho Tông thị, nhanh chóng báo tin đi.
- Được được…
Lúc này, người của Tông thị hoang mang lo sợ, người khác kêu cái gì hắn làm cái đó, cũng chẳng biết uy lực thôi miên của Lý Thần Đàn, có thể nói, hắn đã hoảng loạn quá rồi.
Lý Thần Đàn nhìn vào mắt đối phương:
- Một siêu phàm giả lái đoàn tàu hơi nước tấn công các ngươi. Hắn bảo sẽ tìm Tông thị báo thù, vàng cũng bị hắn cướp mất.
Điện thoại đã thông, người của Tông thị cuống quít nói một phen, đầu dây bên kia không nói gì, nghe xong chỉ im lặng cúp mắt.
Lý Thần Đàn thở dài:
- Chẳng nói gì hết. Thôi được rồi, hết chuyện cho ngươi làm, tự kết liễu đi.
Lý Thần Đàn vừa nói xong, đối phương khập khiễng đứng dậy, lao đầu vào một tảng đá, tự vẫn.
Hồ Thuyết đứng bên cạnh nói:
- Tại sao ngươi làm vậy?
- Ông ngoại…
Lý Thần Đàn cười nói:
- Lỡ mà tạo ra phản ứng dây chuyền thì chẳng phải chơi càng vui à.
Hồ Thuyết nhìn Lý Thần Đàn, lúc nghe thiếu niên nói tới chỗ chơi càng vui, nội tâm ông đắng chát.
Ông biết tính cách cháu trai nhà mình có vấn đề, cũng biết rõ lý do vì sao thằng bé như thế. Đại đa số những người trải qua những chuyện đó đều khó có thể sống một cuộc sống bình thường.
Mà điều Hồ Thuyết có thể làm là bảo vệ đứa cháu này cho tới khi ông không còn trên đời nữa, thằng bé muốn làm gì ông đều sẽ giúp nó một tay.

Lúc này, Nhâm Tiểu Túc vừa lên bờ, hắn cũng không biết đại cục phía nam đã định, mà Lý Thần Đàn đang canh giữ trên đường đào tẩu của Tông thị, muốn giúp hắn trảm thảo trừ căn.
Nhâm Tiểu Túc cũng không biết Vương Tòng Dương đã rời khỏi địa khu Hà Cốc, ẩn náu trong địa bàn Tông thị hơn một tháng nay, sau khi làm một chuyến lớn mới nghênh ngang rời đi.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc và Tiêm Đao Liên đang xiêu vẹo tiến vào bờ.
Sau khi đám lưu manh Tiêm Đao Liên rời thuyền vẫn miễn cưỡng bảo trì đội hình. Thế nhưng họ thật sự đánh giá thấp việc say thuyền.
Phải biết, đám người này trôi dạt trên sông đã hai hôm, cơm không ăn, vì vừa ăn xong là ói ngay.
Một đám người đi đường xiêu vẹo, ngay cả đứng thẳng lưng cũng khó lòng làm được!
Nhâm Tiểu Túc thấy thế thì hỏi họ có sao không, cả bọn đều nói không có việc gì!
Dù sao lên bờ cũng không cần làm gì hết, Nhâm Tiểu Túc chủ động đề nghị cả đám thay quần áo.
Trương Tiểu Mãn từng đề nghị, để mọi người mặc quân trang của Tông thị, như thế có thể giả trang làm binh sĩ của kẻ địch rồi tấn công bất ngờ.
Thế nhưng y phục họ lấy được có quá nhiều sơ hở, cho nên Nhâm Tiểu Túc không làm theo cách này.
Mà bấy giờ chính là thời điểm cần mặc quân trang Tông thị nhất. Phải biết, hiện tại nơi họ đang đứng rất khó gặp người, nhưng một khi gặp thì toàn bộ đều là kẻ địch.
Bờ phía bắc sông Bắc Vịnh là đồng ruộng. Bất quá bây giờ cỏ dại mọc um tùm xung quanh, dường như có rất ít người xử lý.
Trong địa bàn tập đoàn khống chế, chỉ riêng nhà xưởng vẫn không nếu. Nếu không có hoạt động sản xuất lương thực sẽ không nuôi sống được nhiều người như thế.
Cho nên, không khác gì mô hình nhà xưởng, tập đoàn sẽ không chế, tụ tập lưu dân trồng trọt.
- Xem ra lưu dân phụ trách việc trồng trọt đã bị chiêu bộ đi đánh giặc rồi….
Trương Tiểu Mãn chẹp miệng nói:
- Ngươi nhìn hoa màu này đi, sau một thời gian không ai quản nên đã hoang phế rồi.
Cái gọi là thu hoạch mùa vụ ngày xuân không đơn giả như hai chữ trồng trọt. Không ai làm cỏ, cỏ dại còn cao hơn cả hoa màu nữa.
- Nghiệp chướng a…
Tiêu Tiểu Thần nói:
- Ngươi nhìn bông ngô khô héo này đi. Muốn tìm được thứ này trong cứ điểm của chúng ta còn khó khăn nữa, vậy mà đám người này có lại không biết quý trọng.
- Bất quá từ đây có thể thấy được, trong 200.000 binh sĩ của Tông thị….
Trương Tiểu Mãn nhổ nước bọt nói tiếng:
- Toàn là một đám nông dân không biết đánh giặc. Khó trách lần tập kích Thập Xuyên trước ta cảm thấy thương pháp của đối phương không được ổn cho lắm. Chỉ sợ ở núi Vũ Xuyên cũng có rất nhiều pháo hôi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Lưu dân nơi này được chiêu mộ, e rằng là vội vã rời đi, quần áo vẫn còn ở đây. Chúng ta thử tìm rồi mặc vào, sau đó đi tìm quân trang Tông thị sau.
- Quần áo của lưu dân dễ tìm hơn a…
Trương Tiểu Mãn trả lời:
- Nhưng quân trang Tông thị thì không, có tìm cũng phải tìm đồ cho sạch sẽ, không thể dính máu. Ngươi xem thử có thể bắt sống binh sĩ Tông thị không?
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trương Tiểu Mãn một cái:
- Tìm cửa hàng may là được. Hiện tại cửa hàng may tại Tông thị nhất định sản xuất rất nhiều quân trang, tìm một chỗ nào đó rồi trộm là được.
Trương Tiểu Mãn có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới điểm này.
Đi không được bao xa, mọi người liền thấy bên cạnh đồng ruộng là nhà trệt đơn sơ. Chỉ thấy một dãy gian phòng liền kề nhau, hẳn là ký túc xá của lưu dân.
Bên trong có không ít y phục, nhưng một so với một càng thêm bẩn hơn.
Lúc này Tiêm Đao Liên không thể chú ý những điều này, Tiêm Đao Liên chỉ biết vơ vét y phục trong nhà rồi thay ra.
Kết quả bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc chợt nghe có người vừa hát vừa tới gần căn nhà, từ âm thanh hắn đoán đó là một cô bé.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Không cần lo, chỉ là lưu dân bình thường, không có vũ khí.
Nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế, mọi người thoáng cái yên tâm, cũng không thắc mắc vì sao Nhâm Tiểu Túc biết.
Trương Tiểu Mãn thấp giọng nói:
- Chỉ sợ là lưu dân trốn ở đây để tránh chiến tranh. Không nên đánh rắn động cỏ, bây giờ chúng ta là lưu dân, giấu súng trong phòng rồi ra ngoài thôi.
Vừa ra khỏi cửa, mọi người thấy một ông lão nắm tay bé gái xuất hiện. Ông lão và cô bé thấy đám Tiêm Đao Liên thì ngây ngẩn cả người. Họ không ngờ lại có nhiều người đột nhiên xuất hiện như thế.
Trương Tiểu Mãn cười hòa ái, nói:
- Chào ông, chúng ta là lưu dân đi ngang qua. Ông có gì ăn không?
- Lưu dân?
Ông lão kinh ngạc:
- Các ngươi không phải lưu dân.
Trương Tiểu Mãn có chút sửng sốt:
- Sao ông biết?
Ông lão run rẩy nói:
- Ta chưa từng thấy lưu dân nào khiêng pháo cả…
Trương Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Tiểu Thần, chỉ thấy Tiêu Tiểu Thần vẫn đang khiêng khẩu pháo trên vai. Hắn lập tức đá Tiêu Tiểu Thần một cái. Mãi cho tới lúc này, Tiêm Đao Liên mới thoát khỏi trạng thái say tàu…
Trương Tiểu Mãn cả giận nói:
- Sao ngươi vẫn còn khiêng pháo.
Tiêu Tiểu Thần đứng dậy, thầm nói:
- Đại đội trưởng, ngươi nói để súng trong phòng chứ đâu có nói để pháo trong phòng đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận