Đệ Nhất Danh Sách

Chương 715: Tượng Thần Đáng Sợ


Ban đêm, Hương Thảo truyền tin Lý Thần Đàn đã thanh trừng gián điệp của Hỏa Chủng cho An Kinh tự. Quan trọng là hắn muốn thông báo cho những đội ngũ khác biết không phải thành viên nào của An Kinh tự cũng có hình xăm Hỏa Chủng.
Ít nhất hai người trong đội ngũ của họ không có.
Để những đội khác biết tin ắt cũng có chỗ dùng. Chung quy nếu không có đầu mối hoặc thủ đoạn khống chế người như Lý Thần Đàn thì rất khó tìm được gián điệp của Hỏa Chủng. Chỉ có thể cẩn thận đề phòng mà thôi.
Trình Vũ nhận được tin lập tức nhớ lại hành động của mọi người trong đội ngũ xem có ai khả nghi không.
Bấy giờ, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Vương Uẩn.
Vì trong cả hành trình này, số lần rời khỏi đội ngũ của Vương Uẩn là nhiều nhất. Tuy Trình Vũ không biết Vương Uẩn đang làm gì nhưng tóm lại muốn truyền tin sẽ phải đơn độc hành động. Vì thế Vương Uẩn là khả nghi nhất.
Bất quá Trình Vũ lập tức loại bỏ Vương Uẩn vì hắn biết thân phận thật của đối phương. Khổng thị và Hỏa Chủng là láng giềng, hai bên thường xuyên phát sinh xung đột. Nếu Vương Uẩn là người của Hỏa Chủng sao có thể trở thành trưởng phòng tình báo của Khổng thị chứ?
Sau đó Trình Vũ bắt đầu loại trừ Nhâm Tiểu Túc, không phải vì Nhâm Tiểu Túc đáng nghi mà là vì La Lam.
Chung quy việc Khánh thị và Hỏa Chủng là kẻ thù nhiều năm không làm giả được. Khánh thị giết rất nhiều người của Hỏa Chủng. Nếu La Lam là bắp đùi của La Lam, hẳn sẽ không có liên quan gì tới Hỏa Chủng.
Lúc này, Trình Vũ khóa chặt hiềm nghi vào 12 người. Đây là hai đội ngũ, một đội năm người, một đội 7 người.
Sở dĩ hắn nghi ngờ những người này là vì người trong nhóm của họ thường xuyên biến mất.
Hơn nữa, thời điểm mà mặt nạ bạc bị người trung niên đánh lén, Trình Vũ từng chú ý qua. Lúc đó người gác đêm có hơn một nửa là những người này. Hẳn đây cũng là lý do mà người trung niên lựa chọn thời điểm đó.
Trình Vũ không báo tin này cho những người khác mà quyết định quan sát, tránh đánh rắn động cỏ.
Khi bóng đêm phủ kín bầu trời, lúc người gác đêm đang thay ca thì một nơi cách chỗ cắm trại không xa bỗng có một cỗ lực lượng bao phủ bức tượng thần đã bị vỡ.
Tượng thần vốn đã bị La Lam đập cho vỡ nát, văng thành mấy chục mảnh.
Dưới sự bao phủ của lực lượng này, mấy chục mảnh vụn bay giữa không trung lần nữa gắn chặt với nhau một cách quỷ dị, khôi phục thành một tượng thần hoàn chỉnh.
Hơn nữa, trên người tượng thần là vô số đường kẽ bạc khiến tượng thần vốn đang mỉm cười nay trở nên vừa kinh khủng vừa dữ tợn.
Ngay sau đó, tượng thần bay tà tà dưới mặt đất hướng về nơi trú quân.
Khi nó đi xuyên qua rừng cây thì không đụng vào bất kỳ chiếc lá hay cọng cỏ nào, lặng yên không tiếng động.
Tượng thần cách nơi cắm trại ngày càng gần, khi nó cách nơi trú quần chừng 5 mét thì tượng thần bỗng dừng lại như đang lén quan sát động tĩnh trong khu cắm trại.
Bấy giờ còn cách nửa tiếng là tới giờ thay ca, nhóm người gác đêm ca đầu đã rất mệt rồi.
Tượng thần lần nữa chuyển động, bay tới một lều vải trong khu cắm trại.
Nhưng khi nó sắp tiến vào khu cắm trại thì chẳng biết một bóng người từng đâu nhảy tới đá một cái khiến tượng thành bể tan tành….
Vương Uẩn nằm trong lều vải mở mắt, hắn thông qua khe hở của lều vải yên lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc đang đứng ở biên giới khu cắm trại…
Bấy giờ, tiếng động khiến những người khác bị kinh động mà nhao nhao chui khỏi lều.
Trình Vũ cau mày:
- Làm sao thế?
- À, tượng thần không biết làm sao đột nhiên bay tới, nó phục hồi lại rồi…..
Nhâm Tiểu Túc thở phào nhẹ nhõm:
- Bất quá không sao, ta đá bể nó rồi. Sau này người gác đêm nào buồn ngủ cứ tìm ta thay ca cho.
Khóe mắt Vương Uẩn co quắp, đêm nay trong số người gác đêm ca đầu có Nhâm Tiểu Túc. Thế nhưng hắn không ngờ kế hoạch của mình lại bị Nhâm Tiểu Túc phá vỡ một cách dứt khoát thế này.
Kỳ thật đám người La Lam đoán không sai, tượng thần này là do Vương Uẩn ra tay.
Tượng thần nặng hơn 10 cân muốn lặng im không tiếng động tiếng vào khu cắm trại phải được siêu phàm giả hỗ trợ.
Mà năng lực của Vương Uẩn là điều khiển không khí, giết người vô hình.
Năng lực siêu phàm trên thế giới này vô cùng kỳ quặc, Vương Uẩn rất hài lòng với năng lực của mình, phù hợp với nghề nghiệp của hắn.
Khi còn làm việc bên ngoài, Vương Uẩn từng dùng năng lực này ám sát không ít người, không cần không khí, không để lại vân tay, không có chứng cứ.
Hơn nữa, thủ đoạn điều khiển không khí cũng rất thần kỳ, điều này làm Vương Uẩn vui vẻ vô cùng.
Lần này, sở dĩ hắn muốn giết người là vì phát hiện trong đội ngũ có người của đối thủ cạnh tranh.
Tuy năm người kia không nằm trong phòng tình báo của Khổng thị nhưng Vương Uẩn có năng lực từng gặp qua là không quên được. Hắn nhớ rõ năm người này từng tham gia vào tuyển chọn thành viên của phòng tình báo, chỉ là không được chọn thôi.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ sau khi bị loại họ đã trở thành người của đối thủ cạnh tranh, được nuôi dưỡng như sĩ tử.
Không ngờ hắn rời khỏi Khổng thị, thái độ không cạnh tranh như thế mà đối thủ vẫn phái người tới can thiệp vào nhiệm vụ của hắn. Việc này đã khiến Vương Uẩn nổi lên sát tâm.
Từ trước tới nay, cạnh tranh lợi ích trong tập đoàn đều là không chết không thôi. Lần hành động này của Vương Uẩn không thể thất bại.
Về sau, hắn phát hiện có lẽ hài cốt trong bức tượng hấp dẫn loại độc trùng nào đó tại Thánh sơn, nên đã dùng tượng thần này giết người. Hơn nữa có thể hù dọa được đồng đội, khiến người khác lâm vào sợ hãi dẫn tới tinh thần mệt mỏi.
Phản ứng của mọi người với bài kiểm tra nhỏ hôm qua khiến Vương Uẩn rất vui, không ngờ hôm nay lại có người đá tượng thần bể nát giữa đường.
Hôm qua, tượng thần chỉ bị vỡ thành chục mảnh, hiện tại tượng phần bị đá nát thành phấn luôn…
Bất quá việc này vẫn khiến mọi người kinh hoàng. Tuy Nhâm Tiểu Túc đã đá nát tượng thần nhưng họ sợ là vì không biết vì sao tượng thần lại đi theo nhóm của mình.
Chẳng lẽ trên núi này thật sự có thứ không sạch sẽ?
Trình Vũ hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Nó đi tới đây bằng cách nào?
Bên cạnh có người sốt ruột hỏi:
- Hay là có người giả thần giả quỷ?
Kỳ thật mọi người muốn xác định nhất là việc có ai đứng sau lưng không, nếu đúng là thế cũng không quá đáng sợ. Chỉ cần là người, không quan hệ gì với tâm linh là được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn mọi người, an ủi:
- Nó tự bay tới.
Mọi người càng thêm hoảng loạn…
Nhưng Nhâm Tiểu Túc cũng đâu có nói dối, bức tượng này thật sự tự bay tới mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận