Đệ Nhất Danh Sách

Chương 917: Phục Kích


Chỉ cần là một cái quan chỉ huy thông minh, không thể không biết đường hậu cần có tầm quan trọng thế nào. Mà P5092 nhiều lần giao thủ cùng quân đoàn viễn chinh, vô cùng hiểu rõ vị tướng quân kia nhất định là người thông minh.
Cho nên, chiến lữ số 6 cướp vật tư hậu cần của quân đoàn viễn chinh, vì sao đối phương lại chậm chạp không có động tĩnh?
Điều này rất khác thường.
P5092 nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Rất có thể do chiến sự Đại Ngưu sơn quá mức quyết liệt nên hiện tại quân đoàn viễn chinh không ra tay vây quét núi Đại Ngưu, tất cả binh lực của bọn họ đều bị kiềm chế."
"Vậy hiện tại nhóm chúng ta nên làm như thế nào, có cần tới trợ giúp Đại Ngưu sơn hay không?"
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói, hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Lại nghe P5092 nói:
"Nếu như chiến trường chính diện căng thẳng, chúng ta nên gây ra hỗn loạn ở hậu phương, để quân đoàn viễn chinh phải chịu hỗn loạn! Lúc này tuyệt đối không thể tới chiến trường Đại Ngưu sơn!"
Trước đó P5092 đã nói, chiến lữ số 6 căn bản không nhiều người, tùy tiện tiến nhập chiến trường chính chẳng khác nào chịu chết vô ích.
Cho nên, lúc này hẳn là nên tiếp tục kế hoạch của bọn hắn, quấy nhiễu đường hậu cần của quân đoàn viễn chinh, mặc kệ người khác thế nào, bọn họ đều phải giữ vững tiết tấu, chứ không phải tùy tiện chưa biết gì đã bị người khác ảnh hưởng, đây là chân lý trên chiến trường.
"Như vậy, bây giờ ngươi dẫn theo Thiết Nhất Liên đi một chuyến tới tuyến đường vận chuyển của quân đoàn viễn chinh…."
P5092 nói:
"Lần này chỉ cần nhìn thấy binh sĩ vận chuyển liền đánh, có thể đánh bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu, cần phải khiến quân đoàn viễn chinh cảm nhận được nguy cơ đến từ phía sau."
"Được…. "
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì dẫn người rời khỏi phòng ngự trận.
Bất quá thời điểm này, P5092 lại nghĩ tới một loại khả năng khác.
...
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Thiết Nhất Liên hoả tốc hành quân đi tới chỗ cướp bóc đầu tiên. Bất quá lần này chưa chắc đối phương sẽ đi đường này, chung quy vẫn còn hai con đường khác có thể chọn đường còn có hai cái.
P5092 nói rõ, cũng không thể ngồi đợi quân đoàn viễn chinh mãi, hãy đi tới hai con đường khác nhìn xem có phát hiện được gì chăng.
Đám binh sĩ Thiết Nhất Liên yên lặng đi theo sau lưng Nhâm Tiểu Túc mà không nói gì, Nhâm Tiểu Túc kêu họ làm gì họ liền làm đó.
Lần này đại đội trưởng thậm chí không hỏi Nhâm Tiểu Túc muốn đi đâu nữa, dù sao cứ đi theo là được rồi...
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại nhìn bọn họ một cái:
"Dọc theo con đường này không cần che lấp dấu vết. Chúng ta cần phải hấp dẫn quân đoàn viễn chinh tới Tả Vân sơn, nhất định phải lưu lại tung tích để bọn họ có thể phát hiện ra."
Đại đội trưởng yếu ớt hỏi:
"Thiếu soái, vậy lần này lưu lại người sống cho bọn họ hả, như vậy bọn họ càng dễ tìm hơn..."
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc đã trở thành một tượng đài trong nội tâm các binh sĩ. Binh sĩ của cứ điểm 178 đều là loại người hung ác đệ nhất, đụng phải đám mọi rợ lại phải chừa đường sống cho chúng thì có phần khó khăn nha.
Trong lúc nói chuyện, đội ngũ cũng sắp sửa rời khỏi Tả Vân sơn, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên dừng bước, Đại đội trưởng đi theo sau lưng hỏi:
"Làm sao vậy Thiếu soái?"
"Không đúng!"
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên rống to:
"Lui lại! Có địch nhân mai phục bên ngoài núi!"
Nhâm Tiểu Túc vốn đã thả lão Hứa ra để điều tra tình hình quân địch.
Hiện tại, Nhâm Tiểu Túc thông qua lão Hứa thấy được rõ ràng, ngoài núi có một chi hơn ngàn mọi rợ đang ẩn núp!
Bằng tốc độ ánh sáng, tiếng kêu gào của đám mọi rợ truyền tới từ bên trái.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy được rõ ràng bên trái sườn núi có một mọi rợ đã núp sẵn đợi ở nơi đó, đây là mọi rợ phụ trách canh gác.
Hiện giờ mọi rợ này phát hiện đám Nhâm Tiểu Túc sinh lòng thoái ý thì lập tức lên tiếng kêu gọi đồng bạn nhanh chóng đột kích, thề phải ăn sống nuốt tươi hơn trăm binh sĩ cùng Nhâm Tiểu Túc.
Mọi rợ phụ trách canh gác đoán, tuy đám con người này còn cách nơi mọi rợ phục kích chừng nghìn thước nhưng với tốc độ của mọi rợ, hiện tại muốn tiêu diệt hơn một trăm người này cũng không phải việc khó gì.
Đại đội trưởng Thiết Nhất Liên hô:
"Thiếu soái, làm sao bây giờ?"
"Chạy a!"
Nhâm Tiểu Túc hô to:
"Chạy về, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy mau đi!”
Sau một khắc, toàn thể Thiết Nhất Liên liều mạnh mà chạy, bộ dáng vô cùng thuần thục.
Quân đoàn viễn chinh sau lưng phát ra tiếng gào thét điên cuồng, giống như đàn sói truy kích linh dương trong sơn cốc.
Nhâm Tiểu Túc vừa chạy vừa suy tư, cho nên quân đoàn viễn chinh không phải vì chuyện của chiến trường chính mà không quan tâm hậu cầm. Chỉ là chúng đoán được trên núi Tả Vân nhất định có cạm bẫy, vì vậy không muốn trực tiếp vây quét lên núi.
Cuối cùng, bọn họ lựa chọn không vây quét, khiến P5092 phán đoán sai lầm, sau đó lặng yên bố trí phục binh ngoài núi, muốn đánh tây bắc trở tay không kịp.
Không thể không nói, đây xem như là chiến thuật tâm lý, quan chỉ huy hai bên đang tiến hành một lần đánh cờ dựa trên tâm lý.
P5092 muốn dùng tuyến đường vận chuyển vật tư quan trọng dụ dỗ binh sĩ viễn chinh tới vây quét Tả Vân sơn. Mà mọi rợ thì lợi dụng bọn họ đối quan tâm chiến trường chính, khiến bọn họ tiến hành hành động tiếp theo.
Nhâm Tiểu Túc thầm cảm khái trong lòng, đám người chơi trò tâm lý này quá thâm hiểm mà, một so với một càng thâm sâu hơn.
Hắn dẫn theo Thiết Nhất Liên nhanh chóng chạy tới trận địa phòng ngự, cự ly của quân đoàn viễn chinh và bọn họ càng ngày càng gần, cho đến khi giữa hai bên chỉ còn lại cự ly hơn 10m!
Quân đoàn viễn chinh gần ngàn truy đuổi đám Nhâm Tiểu Túc trong núi, tựa như một trường xà uốn lượn nhanh chóng di động.
Nhưng mà vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên móc từ trong túi ra một cái điều khiển từ xa, nhấn xuống một cái núi màu đỏ trên đó.
Ầm ầm một tiếng, uốn lượn trường xà bị nổ tung. Mọi rợ quân đoàn viễn chinh có chút bối rối, bọn họ không nghĩ tới lại gặp được biến cố như vậy!
Nhâm Tiểu Túc nhấn xuống nút thứ hai. Mà thuốc nổ được chôn trong núi nhanh chóng bạo phát.
Khói thuốc súng tràn ngập ở trong núi, hương vị gay mũi kích thích giác quan mỗi người, người chết và tiếng kêu rên lập tức tràn ngập trong rừng núi!
Gần ngàn người mọi rợ nay chỉ còn hơn ba trăm người, hơn nữa đội hình cũng bị nổ mà chia cắt ra.
Đám mọi rợ có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, bởi vì bọn họ không xác định được một giây sau còn có thuốc nổ mới bị dẫn nổ không.
Nhâm Tiểu Túc đã dừng bước, binh sĩ Thiết Nhất Liên cũng giơ súng trở lại, chuẩn bị đi theo Thiếu soái nhà mình tiến hành phản kích.
Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc vô cùng vui vẻ, không phải vì giết được bao nhiêu mọi rợ mà vì lần này P5092 đã thành công đoán được ý đồ của quân đoàn viễn chinh.
Tuy P5092 cũng không xác định bản thân đoán đúng hay không, nhưng kế hoạch chuẩn bị thêm này lại khiến quân đoàn viễn chinh tổn thất thảm trọng.
Trước khi đi, P5092 đã báo cho Nhâm Tiểu Túc biết, khả năng cao ngoài núi có mọi rợ mai phục, hắn kêu Nhâm Tiểu Túc trước khi rời núi nhất định phải chọn xong vị trí chôn thuốc nổ, nếu gặp phải quân đoàn viễn chinh thì dẫn theo bọn họ đi tới nơi chôn thuốc nổ!
Chuyện này để Nhâm Tiểu Túc thấy được năng lực chỉ huy ưu tú trong chiến trường của P5092.
Không hổ là người hắn dụ tới đại hưng tây bắc a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận