Đệ Nhất Danh Sách

Chương 966: Đường Mặc Dù Bất Đồng Nhưng Chưa Bao Giờ Đi Xa

Chiến trận trên Tả Vân sơn đã sắp chấm dứt.
Kỳ thật từ khi đàn sói đến, quân đoàn viễn chinh thất bại đã là việc có thể đoán được, còn lại chỉ là thu hoạch chiến trường mà thôi.
La Lam dẫn dắt Chiến sĩ nano của Khánh thị từ phía nam một đường giết đến phương bắc, mọi rợ vốn đã tan tác sao có thể là đối thủ của chi đội tinh nhuệ này.
Huống chi bọn họ còn đem theo 2000 súng lựu đạn nữa.
Nếu là chiến trường chính diện của Khánh thì không cần dùng súng lựu đạn là gì.
Thế nhưng chỉ với hơn 2000 chiến sĩ nano thì họ phải kết hợp làm sao để quân đoàn viễn chinh không còn dũng khí mà đánh trả.
Mà thế công của chiến lữ số 6 cùng đàn sói đã hạn chế không gian hoạt động của quân đoàn viễn chinh, mãi cho tới khi trên chiến trường không còn bất kỳ mọi rợ nào nữa.
Đám người Hassan cưỡi ngựa dò xét chiến trường, bọn họ thấy cự phủ của mọi rợ thì hai mắt sáng lên:
"Thứ này được à nha!"
Nói xong họ liền cho người thu gom hết cự phủ.
Xem như là chiến lợi phẩm của người Thảo Nguyên.
Tuy Khánh thị cung cấp súng ống cho người Thảo Nguyên, nhưng số lượng vẫn còn quá ít, người Thảo Nguyên không thể tự sản xuất súng ống đạn dược nên nhặt được cự phủ tất nhiên vui vẻ vô cùng.
Bấy giờ, đám người P5092 thấy chiến tranh Tả Vân sơn đã chấm dứt thì rời khỏi công sự phòng ngự, đi về phía người Thảo Nguyên.
Hassan thấy được bọn họ liền dẫn người Thảo Nguyên đi tới nhiệt tình nghênh đón.
Hassan hiểu rõ một việc, đây là binh sĩ ca ca chủ nhân nhà mình dẫn dắt, đều là người một nhà a.
Nhưng khi hai bên tới gần, người Thảo Nguyên ngược lại ngây ngẩn cả người.
Đám Hassan nghe kể thì biết được đám mọi rợ đã vây khốn nơi này hơn 10 ngày.
Cho nên họ cảm thấy lực lượng binh sĩ Trung Nguyên đóng giữ ở đây thật sự rất tinh nhuệ, chỉ như vậy mới có thể giải thích được vì sao họ cầm cự được 10 ngày.
Kết quả người Thảo Nguyên lại thấy được binh sĩ của chiến lữ số 6 người đầy bụi đất, có người phải chống súng mới có thể đứng vững
Nhân số của chiến lữ số 6 còn ít hơn so với họ tưởng, hơn nữa y phục vừa cũ nát lại vừa bẩn, thần sắc vô cùng chật vật.
Phó Lan Tề hỏi:
"Chỉ có các ngươi?"
P5092 cười cười:
"Làm sao, quá ít hả?"
Phó Lan Tề nhìn qua mấy ngàn binh sĩ của chiến lữ số 6.
Người Thảo Nguyên bọn họ từng đánh nhau với binh đoàn viễn chinh ở hồ muối.
Sau thời gian điều tra họ cũng biết sức chiến đấu của mọi rợ thế nào, cho nên hắn khó lòng tưởng tượng chỉ có ngần này người lại có thể kéo chân quân đoàn viễn chinh tận 10 ngày.
Phó Lan Tề tiến lên phía trước, vỗ vỗ ngực P5092: "Các ngươi là những hán tử đáng kính trọng, có cơ hội thì tới Thảo Nguyên, chúng ta nhất định dùng loại rượu tốt nhất để chiêu đãi các ngươi."

P5092 không chút để ý, hắn vừa cười vừa nói:
"Cảm tạ các ngươi đã trợ giúp, nếu như không có các ngươi tới, chúng ta cũng không được chống đỡ bao lâu.
Bất quá bây giờ không phải thời điểm nói những điều này, chúng ta còn phải di chuyển tới phương bắc."

"Vừa vặn chủ nhân nhà ta cũng đi phương bắc, cùng đi đi …"
Phó Lan Tề nói xong thì quay người hô với hán tử Thảo Nguyên ở sau lưng:
"Dẫn ngựa tới!"
Vì phải chạy thật nhanh đoạn đường dài, mỗi hán tử Thảo Nguyên này đi đường phải luân phiên đổi ngựa, để tránh ngựa mệt quá không chạy được nữa.
Hiện giờ, bọn họ nguyện ý nhường ngựa của mình lại cho binh sĩ chiến lữ số 6 cưỡi, coi như một phương thức biểu đạt sự kính trọng.
...
Lúc này, tại phương bắc Tả Vân sơn, Nhan Lục Nguyên kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc, hắn không nghĩ chuyện bản thân lo lắng bấy lâu nay lại chẳng là gì trong mắt Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc nói: "Trong trận chiến với Tông thị, ta giết người ít nhất mấy ngàn người.
Về sau tới hàng rào 146 cũng đánh tan một vài chiến lữ.
Khi hàng rào 146 bị phá hủy, không ít bình dân cũng chịu thương tổn.”

"Còn chuyện Đông Hồ sụp xuống ở hàng rào 73 của Chu thị nữa.
Tuy hàng rào không sập, nhưng động tĩnh cũng không nhỏ."

"Sau đó ta ở hàng rào Khổng thị cũng giết vài trăm người.
Tạ Lạc thành cũng giết hơn ngàn người..."

Nhâm Tiểu Túc nhớ lại: "Bây giờ suy nghĩ một chút, chính ta có cảm giác bản thân chẳng khác nào ngôi sao tai họa.
Dường như đi đến hàng rào nào hàng rào đó đều bị hủy…”
Nhan Lục Nguyên lặng im nửa ngày, hắn chợt phát hiện Nhâm Tiểu Túc giết người còn nhiều hơn so với mình nữa!
Nhâm Tiểu Túc bỗng nói:
"Ta nói cho ngươi biết câu kia chỉ là không hi vọng ngươi lạc lối.
Nhưng ngươi có nhớ ta từng nói gì không, làm người đừng để thẹn với lương tâm, không cần xấu hổ với những chuyện mình làm.
Kỳ thật chúng ta cũng không phải anh hùng gì, cho nên không cần tự tạo áp lực cho bản thân.
Bảo vệ được người thân mới là chuyện quan trọng nhất."

Nhan Lục Nguyên nghĩ nghĩ rồi gật đầu:
"Ừ."

"Đúng rồi, nói cho ta nghe một chút về chuyện của ngươi trên Thảo Nguyên đi…. "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Cuộc sống có gian khổ không?"
"Khá ổn…"
Nhan Lục Nguyên nói:
"Lúc ta vừa tới đó, Thảo Nguyên là một mảnh tuyết trắng, trông cực kỳ bao la mà hùng vũ.
Đợi khi xuân về, tuyết hóa thành từng dòng suối, như một chiếc khăn quàng cổ vắt ngang Thảo Nguyên.
Dân du mục quất rơi cưỡi ngựa.
Gió thổi qua khiến Thảo Nguyên gợn lên từng con sóng xanh.”

"Khi mưa xuống, mọi người tụ tập trong lều vải sưởi ấm, bên ngoài là tiếng mưa rơi, lò sưởi ấm áp dễ chịu hong khô quần áo.”

Nhan Lục Nguyên tiếp tục nói qua:
"Bất quá chỗ đó không có rau quả, ta thường để Hassan đi một chuyến tới Tây Bắc, tìm một tên thổ phỉ gọi là Tô Lôi để tiến hành giao dịch."

Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, cái tên Tô Lôi này sao quen tai thế, dường như hắn cũng gặp một tên thổ phỉ có tên này.
Bất quá, theo lời nói của Nhan Lục Nguyên, Nhâm Tiểu Túc càng để ý nét mặt cùng ngữ khí đối phương, hắn nhận ra Nhan Lục Nguyên rất thích chỗ đó.
Trước đó, Nhan Lục Nguyên từng đi qua rất nhiều nơi.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ thấy Nhan Lục Nguyên thích nơi này như thế này.
Nhan Lục Nguyên nhẹ giọng nói ra:
"Địa phương ta thích nhất trước kia chính là thị trấn ngoài hàng rào 113.
Tuy thời gian ở vô cùng đau khổ nhưng mỗi lần nhớ tới sẽ cảm giác rất thân thiết, thế nhưng ca à, chúng ta không thể trở được nữa đúng không."

Hàng rào 113 không còn, thị trấn 113 cũng liền không còn tồn tại, nó chỉ còn trong lời kể của Nhan Lục Nguyên mà thôi
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Nhan Lục Nguyên rồi hỏi:
"Đi với ta tới Tây Bắc a, chỗ đó cũng có nông trường."

Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc đã biết đáp án, thế nhưng hắn vẫn nhịn không được mà hỏi một câu.
Nhưng vào lúc này, phía nam vang lên tiếng vó ngựa, trên đường chân trời người xuất hiện vô số chấm đen nhỏ, nhanh chóng tới gần.
Nhan Lục Nguyên đứng dậy, những người chạy tới đó thấy được chủ nhân nhà mình cùng Lang Vương liền ra roi thúc ngựa, tiếng hoan hô vang trời.
Đợi cho các hán tử Thảo Nguyên cùng binh sĩ chiến lữ số 6 đi đến trước mặt hai người, cả hai thấy được trận hình người Thảo Nguyên cùng chiến lữ số 6 phân biệt rõ ràng, tất cả mọi người đứng ở chỗ của mình.
Tuy hai bên thân thiết nhưng vẫn tách ra, dù cho khoảng cách chỉ chừng một mét.
Nhan Lục Nguyên nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Ca, lúc trước ta một mực không dám tới gặp ngươi là vì ta có chút lo ngươi sẽ thất vọng về ta.
Mà lần này tới là vì trước kia chỉ toàn ngươi bảo hộ ta, ta thật có một ngày có thể bảo hộ ngươi một lần.
Bây giờ ta đã làm được.
Không riêng lần này, về sau đều sẽ như vậy.
Thế nhưng hiện tại ta đã thuộc về Thảo Nguyên."

Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn Nhan Lục Nguyên.
Đúng vậy a, rốt cục Tiểu Lục Nguyên cũng trưởng thành.
Lúc này Nhan Lục Nguyên đã trở thành tân vương của Thảo Nguyên, có được thân phận cùng lực lượng của riêng mình, hắn không còn là tiểu nam hài chỉ biết đi theo sau lưng Nhâm Tiểu Túc, mà đã trở thành một nam nhân chân chính, vương giả trên Thảo Nguyên.
Khi ấy, nhân cách của hắn vẫn chưa hoàn thiện, hắn sợ gặp lại Nhâm Tiểu Túc sẽ để lại sự lưu luyến trong lòng.
Vì vậy vẫn luôn trốn tránh, muốn từ bỏ sự lưu luyến kia.
Mà bây giờ, hắn đã đối diện hiện thực không chút sợ hãi.
Khi không còn trốn tránh nữa, giờ khắc này Nhan Lục Nguyên mới xem như đã hoàn chỉnh.
Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, vương giả trên Thảo Nguyên Vương là Hùng Ưng trên trời, Hùng Ưng sao có thể trốn dưới cánh người khác được?
Người Thảo Nguyên là một tộc đàn hoàn chỉnh.
Tộc đàn như thế tới Tây Bắc sẽ sinh ra vô số mâu thuẫn với cứ điểm 178.
Nhan Lục Nguyên cũng không muốn tộc nhân của hắn phải ăn nhờ ở đậu người khác.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc hiểu sự lựa chọn của Nhan Lục Nguyên.
Lúc này, người Thảo Nguyên cùng chiến lữ số 6 Tây Bắc sóng vai đứng lặng giữa hoang dã bao la.
Người đông vô cùng, kéo dài tới tận chân trời.
Cuối cùng cả hai sẽ có con đường riêng.
Nhân sinh không phải cứ đi chung đường là tốt.
Rời xa người thân là chuyện mà đại đa số người trưởng thành đều sẽ trải qua.
Hai cái thiếu niên không ngừng trải qua gian khổ nay đã trở thành những nhân cách hoàn chỉnh và độc lập.
Không còn lảng tránh mà tự tìm con đường riêng cho mình.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Vậy sau ngươi sẽ đến Tây Bắc làm khách chứ?"
"Đương nhiên…"
Nhan Lục Nguyên vừa cười vừa nói:
"Ca, về sau ngươi trấn thủ Tây Bắc, ta sẽ thay ngươi trấn thủ phương bắc.
Cho ta ba năm thời gian, ba năm sau ta cam đoan sẽ không còn mọi rợ nào có thể vượt qua Thảo Nguyên nữa.
Mà Thảo Nguyên cùng Tây Bắc, vĩnh viễn đều là bằng hữu tốt nhất."

Đường mặc dù bất đồng nhưng chưa bao giờ lìa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận