Đệ Nhất Danh Sách

Chương 467: Tông Thừa Thật Sự Chết

Ở phương Bắc Tông thị, chiến tranh vẫn tiếp tục, một chiếc xe việt dã chạy như bay về phía Trung Nguyên. Bầu trời cao xa xanh thẳm, cả vùng là đất vàng mênh mông, phía sau xe bụi mù cuốn dài như một cái đuôi.
Dường như nơi này cách biệt hoàn toàn với chiến tranh hỗn loạn.
Bất quá chiếc xe này không đi trên đại lộ mà tới một chỗ nào đó thì đột nhiên rẽ vào trong sơn mạch dài đằng đẵng.
Người trẻ tuổi trên xe cố gắng để xe việt dã dừng ở nơi vắng vẻ rồi xách hết hành lý và ba lô trên xe xuống, cuối cùng lại đẩy xe việt dã xuống một khe núi.
Hắn làm vậy là phòng ngừa có người phát hiện hành tung của mình. Người trẻ có thể ẩn nấp tới tận đây chứng tỏ hành động vô cùng cẩn thận, thậm chí vì che giấu tung tích mà trăm đắng ngàn cay đi đường núi.
Người trẻ tuổi đeo ba lô sau lưng, bên trong có nước và đồ ăn phong phú, đủ để hắn đi bộ tới Trung Nguyên.
Đột nhiên, người trẻ tuổi quay đầu nhìn lại quê hương ở nơi xa. Thần sắc mang theo hoài niệm và hận ý, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ quay lại.
Nhưng khi hắn quay đầu, trên một ngọn đồi nhỏ, có người cười nói với hắn:
- Ngươi đang nhìn gì vậy?
Người trẻ tuổi cực kỳ hoảng sợ, muốn rút súng lục bên hông ra bắn, trông hắn chẳng khác nào một con chim sợ cành cong cả.
Có điều hắn vừa mới cử động lại nghe tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên từ đối diện. Người trẻ tuổi lập tức ngây dại.
- Chúng ta cùng chơi một trò chơi đi…
Lý Thần Đàn cười nói:
- Trò chơi tên là ta hỏi ngươi đáp. Ngươi tên gì?
- Tông Thừa, Tông Tương…
Người trẻ tuổi đáp.
Lý Thần Đàn có chút sửng sốt:
- Sao ngươi lại có 2 tên, hơn nữa trông ngươi không giống Tông Thừa.
- Trước kia tên Tông Tương, bây giờ tên Tông Thừa…
Người trẻ tuổi trả lời.
- Trước ta dùng năng lực siêu phàm gieo một hạt giống lên vào đầu Tông Tương, biến hắn thành con rối.
Lý Thần Đàn kinh ngạc, hắn không ngờ Tông Thừa lại có năng lực này. Đây chẳng phải nói, chỉ cần Tông Thừa còn khả năng gieo hạt giống suy nghĩ vào đầu người khác thì hắn sẽ bất tử à?
Hơn nữa, e rằng từ trước tới giờ, người của Tông thị chưa bao giờ phát hiện truyện này.
Trong nội bộ Tông thị, Tông Thừa và Tông Tương có quan hệ cạnh tranh. Nhưng chung quy, chức gia chủ chỉ có một, chắc chắn sẽ người thành công hay thất bại.
Tông Thừa lẫn Tông Tương đều là người của dòng chính. Lúc trước dòng ba và dòng bốn châm ngòi ly gián hai người họ nhưng đám người kia không ngờ, Tông Thừa đã sớm khống chế Tông Tương.
Hơn nữa, Tông Tương sống ở Tông thị chẳng khác nào người bình thường nên chẳng ai phát hiện.
Điều này có chút quỷ dị, nếu người đứng đầu của một tổ chức bị Tông Thừa khống chế, chẳng phải toàn bộ tổ chức đều nằm trong tay thiếu niên kia?
Tuy Tông Thừa chỉ khống chế được số ít nhưng trong số đó còn có biến hóa, Lý Thần Đàn không ngờ mọi chuyện lại như thế.
Lý Thần Đàn hỏi:
- Ngươi còn hạt giống nào khác không? Người ngươi khống chế đều như vậy à?
- Không có…
Tông Tương đáp:
- Hạt giống có số lượng cực ít, chí khi khống chế một người trong thời gian dài, hấp thu tinh thần lực trên người họ rồi kết thành họ giống. Hạt giống còn một người có nữa nhưng chưa kịp dùng.
- Được rồi…
Lý Thần Đàn cười:
- Có năng lực giống người như ngươi thật đúng là một sự sỉ nhục.
Nói tới đây, thần sức Tông Tương hiện lên vẻ tức giận và giãy giụa.
Dường như muốn tỉnh lại, thế nhưng không chờ thiếu niên kịp phản ứng đã bị Lý Thần Đàn đè ép.
Năng lực của Lý Thần Đàn phảng phất như trời sinh để khắc chết Tông Thừa.
Lý Thần Đàn lại hỏi một ít về tình hình chiến sự của Tông thị, tỷ như Tông thị nguy cơ tứ phía, còn năng lực gì để chống lại cứ điểm 178 không.
Lại tỷ như đội 131 tiến vào hàng rào 146 gây nên chuyện gì?
Lý Thần Đàn bất đắc dĩ cười nói:
- Không giúp được gì, ngược lại còn thiếu chút nữa gây trở ngại? Nghe có vẻ thú vị nhỉ…
Đối với loại người như Lý Thần Đàn mà nói, thú vị chính là ý nghĩa sống hiện tại của hắn.
- Được rồi…
Lý Thần Đàn nghĩ nghĩ:
- Không hỏi nữa, ngươi có thể tự mình kết thúc.
Vừa dứt lời, nét mặt Tông Tương vặn vẹo. Dường như không cam lòng và phẫn nộ đang trào dâng.
Lý Thần Đàn thấy vậy thì thở dài:
- Xem ra ta chưa đủ mạnh, không cách nào khiến siêu phàm giả tự sát.
Nói xong, Lý Thần Đàn nhặt một cục đá bắn tới mi tâm Tông Tương. Đến tận bây giờ, Tông Thừa mới xem như triệt để tử vong.
Tư Ly Nhân ở bên cạnh thấy thi thể Tông Tương cũng không quá kinh ngạc:
- Thần Đàn ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu? Tới cứ điểm 178 hả?
- Không được…
Lý Thần Đàn lắc đầu:
- Ta cảm thấy rất có thể Nhâm Tiểu Túc sẽ rời khỏi cứ điểm 178. Chỗ đó không phải nơi hắn muốn tới, ít nhất bây giờ vẫn chưa phải.
- Vậy chúng ta đi đâu?
- Đi làm chút chuyện thú vị…
Lý Thần Đàn cười tủm tỉm.
Hắn nhìn rương đồ sau lưng Tư Ly Nhân, cười trêu chọc:
- Lúc trước người nào đó nói ngươi là đòn gánh ta còn không tin.
Tư Ly Nhân bĩu cái môi nhỏ:
- Ta không phải đòn gánh, không được gọi ta là đòn gánh.
- Được, Tiểu đòn gánh.
Lý Thần Đàn xoay người đi về hướng Trung Nguyên. Lúc này không biết Hồ Thuyết đã đi nơi nào.

Chiến sự phương bắc vẫn tiếp tục, Tông Ứng ở tiền tuyến biết hàng rào 146 gặp chuyện không may lập tức tập họp tất cả tướng lãnh ở tiền tuyến lại.
Chẳng qua khi các tướng lãnh kia vừa vào bộ chỉ huy liền bị người khác khống chế. Mà Tông Ứng thì an bài tâm phúc bắt đầu quá trình hợp nhất.
Binh sĩ Tông thị đều nằm trong tay những tướng lãnh này. Mà đám tướng lãnh cũng không ngờ Tông Ứng lại quyết đoán và ngoan độc như thế. Hàng rào 146 vừa gặp chuyện không may thì trước tiên khống chế họ lại.
Tông Ứng nói với các tướng lãnh:
- Bây giờ Tông thị đang gặp nguy cơ. Chúng ta cần đoàn kết lại.
Cái gọi là đoàn kết này hẳn là trở thành Thiên Lôi nghe Tông Ứng sai đâu đánh đó. Hiện tại mọi người đã bị khống chế, không đoàn kết không được.
Tướng lãnh Tông thị hai mặt nhìn nhau, họ không ngờ cao tầng Tông thị vừa bị giết hơn phân nửa thì Tông Ứng đã lộ ra nanh vuốt.
Có tướng lãnh không hiểu mà hỏi:
- Nhưng hôm nay chúng ta đã thua. Dù ngươi có khống chế bính sĩ tiền tuyến được đi nữa thì chả phải vẫn không đánh lại cứ điểm 178 sao?
- Chúng ta di chuyển về phương bắc…
Tông Ứng nói:
- Chúng ta tới hàng rào 146 rồi đi tới phương Bắc. Nơi này không thể ở lại, tới nói đó tu dưỡng cho tốt, đợi thời cơ ngóc đầu lại.
Các tướng lãnh kinh ngạc, Tông Ứng muốn dẫn họ tới thảo nguyên phương Bắc? Từ bỏ hết thảy ở đây?
Không chỉ vậy, Tông Ứng còn có ý định dẫn theo binh sĩ tiền tuyến tới phương bắc cướp bóc, trước đó sẽ lấy đi hết thảy những thứ có giá trị trong mấy hàng rào kia.
Về phần sau đó cư dân trong hàng rào thế nào, đó là chuyện của cứ điểm 178 rồi.
- Đã có Tông Hứng cản hậu cho chúng ta. Chúng ta đi thêm 170 về phương Bắc sẽ tới cầu Nha Phủ, qua đó xong chúng ta cho nổ cầu. Vài ngày đã đủ để chúng ta đi xa, cứ điểm 178 muốn qua cầu cũng phải mất vài ngày để xây dựng.
Tông Hưng là một trong những lão tướng trong Tông thị. Khi tất cả mọi người đã nản lòng thoái chí thì ông vẫn như cũ giữ vững trận địa, tranh giành từng tấc đất.
Bình thường, mọi người đều không chào đón vị lão tướng này. Mà đối phương cũng chẳng vừa mắt đám tướng lãnh trẻ tuổi họ. Lão tưởng cảm thấy lòng trung thành với gia tộc của đám tướng lãnh trẻ tuổi quá thấp.
Những lời này của Tông ứng đã định sẵn kết cục cho Tông Hưng.
Tông Ứng nhìn đám tướng lãnh Tông thị, cười nói:
- Chiến tranh luôn cần hi sinh. Đương nhiên là sự hi sinh của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận