Đệ Nhất Danh Sách

Chương 881: Giết Lại


Lúc Nhâm Tiểu Túc khiêng Dương Tiểu Cận chạy tới cũng không nói gì. Vì hắn có đội mũ giáp, những gì hắn nói đều được người khác ghi chép lại.
Bởi vì sự xuất hiện của tay súng bắn tỉa mà lính trinh sát có thêm thời gian chạy trốn. Đợi cho bọn họ chạy vào tầm bắn của Trường Thành, mọi người đột nhiên thở phào, ai cũng biết đám mọi rợ kia không dám đuổi theo tiếp nữa.
Dưới cự lý chỉ hơn 200 thước, lính trinh sát thầm nhủ, nếu không có tay súng bắn tỉa, e rằng những người rơi về phía sau sẽ thật sự nằm xuống ở đây.
Nhưng vào lúc này, tuy mọi rợ truy đuổi nữa nhưng có một mọi rợ dáng vẻ cực kỳ cao lớn, có mặt râu quai nón đột nhiên ném một cái rìu trong tay ra.
Cái rìu kia mang theo sự không cam lòng của mọi rợ chớp mắt bay đến. Dưới tốc độ này, nhóm lính trinh sát nhóm cảm giác họ khó lòng tránh được.
Rìu bay thẳng tới sau lưng T40219, hắn tính né tránh nhưng đã muộn!
T40219 quay người đối mặt với chiếc rìu, thế nhưng trong chớp mắt rìu sắp tới gần, T40219 lại phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang khiêng Dương Tiểu Cận đã đi đến bên cạnh hắn, sau đó vươn tay ra.
Bàn tay so với rìu nhỏ vô cùng lại có thể chặn được, sau đó rìu được Nhâm Tiểu Túc toàn lực quăng lại.
Rìu lượn vòng trên không trung, cộng hưởng cùng không khí phất tiếng vang ra ong..ong khiến người nghe rối lòng.
Sau một khắc, rìu cứng rắn bổ vào mặt của tên mọi rợ ném rìu!
Bên ngoài Trường Thành, trong nháy mắt đó nhóm lính trinh sát ở gần đó cảm thụ được lực lượng của Nhâm Tiểu Túc, đó là một loại lực lượng đủ để rung động nhân tâm.
Mà người trên Trường Thành nhìn được toàn cục càng thấy rõ hơn.
Đương mọi rợ ném rìu ra, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên quay người, trong một giây nhanh chóng hành động động, tiếp rìu, quăng lại cùng hàng loạt động tác hỗ trợ khác.
Cứ như họ đang được xem một màn trình diễn đặc sắc, mà bên ngoài Trường Thành là sân khấu, nhưng vai chính chỉ có một.
"Chạy mau a, đừng nhìn lại nữa…"
Nhâm Tiểu Túc quát T40219.
T40219 thấp giọng nói:
"Cảm ơn!"
"Điểm cảm tạ đến từ T40219, +1!"
Mặt mày Nhâm Tiểu Túc hớn hở, đúng ý hắn rồi.
Lúc này cổng thành chậm rãi được nâng lên, mở ra một con đường cho mọi người. Mà binh sĩ phụ trách quấy rối đang di chuyển từ hướng đông về, tất nhiên sẽ được các chi đội khác tới tiếp ứng.
Sau khi vào thành, mọi người lấy mũ giáp xuống và đóng máy truyền tin lại. Tiếp đó họ cảm thụ được gió mát thổi qua mồ hôi trên đầu, có cảm giác như được hồi sinh.
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói thầm với Dương Tiểu Cận:
"Ngươi biết rõ ta căn bản không sợ bọn họ mà. Đám mọi rợ kia sao có thể đuổi kịp ta, ngươi mạo hiểm chạy ra làm gì."
"Bởi vì ta biết ngươi sẽ không để ta xảy ra chuyện…"
Dương Tiểu Cận nói như lẽ đương nhiên.
"Được rồi…"
Mặt mày Nhâm Tiểu Túc hớn hở.
Lúc này P5092 đã đi xuống tường thành, hắn cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Rung động, vô cùng chờ mong về sau được hợp tác."
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói với Dương Tiểu Cận:
"Trông không, thằng này đã chịu đi đại hưng tây bắc cùng chúng ta rồi. Ta đã thuyết phục được hắn!"
P5092 nghe không rõ Nhâm Tiểu Túc nói thầm cái gì, hắn nghi ngờ nói:
"Ngươi nói cái gì?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua bên cạnh có nhiều binh sĩ như vậy cũng hiểu thời điểm này không tốt nói về tây bắc, cho nên ha ha nở nụ cười:
"Không có việc gì, nơi này không có chuyện gì nữa thì ta đi ăn cơm a. Vừa rồi ra ngoài thể lực tiêu hao hơi nhiều, nhà ăn có chuẩn bị bữa ăn khuya cho chúng ta không?"
"Đương nhiên đã chuẩn bị…"
P5092 gật đầu nói:
"Người đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ trở lại quân doanh đều có thể tắm nước nóng, ăn cơm nóng hổi."
Nhưng vào lúc Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị quay người rời đi thì sĩ quan phụ tá của P5092 bỗng nhiên nói:
"Đợi một chút, ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của ngươi nha."
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:
"Nhiệm vụ gì?"
Sĩ quan phụ tá điên cuồng gào thét trong lòng. Ngài xem, quả nhiên hắn quên nhiệm vụ rồi! Quả nhiên đã quên rồi a!
Sĩ quan phụ tá nói:
"Nhiệm vụ của ngươi là điều tra bố trí hỏa lực. Sao lại đi đánh du kích, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, ta bội phục từ tận đáy lòng nhưng chiến tranh không phải như vậy. Đạt được bố trí hỏa lực của quân địch quan trọng hơn giết vài trăm mọi rợ."
Lại nghe P5092 nói:
"Được rồi, trận chiến này cũng xem như đại thắng, không cần xoắn xuýt những chuyện này, bố trí hỏa lực cũng không dễ lấy đâu."
Thế nhưng là Nhâm Tiểu Túc lại cắt đứt:
"Sa bàn ở đâu, ta sẽ ghi lại cho các ngươi."
Sĩ quan phụ tá và P5092 đều ngây ngẩn cả người, các tham mưu tác chiến bên cạnh cũng hai mặt nhìn nhau, toàn bộ hành trình bọn họ đều xem thông qua màn. Không phải Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn ở trong đội ngũ à, làm sao hắn biết bố trí hỏa lực của đối phương?!
Nhâm Tiểu Túc trực tiếp đi đến chỗ của bộ chỉ huy, vừa đi vừa nói chuyện:
"Ta chỉ tìm được bảy chỗ. Theo ta đoán, bọn họ có tổng cộng hơn mười vị trí, nhưng thời gian cấp bách, không có cơ hội tìm những cái khác."
Nói xong, bọn họ cũng đã đi tới bộ chỉ huy, Nhâm Tiểu Túc vẽ vẽ trên sa bàn. Thậm chí còn lấy thước thẳng ra đo đạc cự ly, sau đó dùng lá cờ hoàng sắc nhỏ đánh dấu lại đem những bố trí hỏa lực kia.
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta cảm giác nếu muốn đưa người đi tấn công những nơi này sẽ rất phiền toái. Những địa hình này đều có lợi cho phòng thủ nên các ngươi cứ trực tiếp đánh nát đi."
Sĩ quan phụ tá ở một bên nghi ngờ nói:
"Toàn bộ hành trình ngươi đều ở trong đội ngũ a, đâu thấy ngươi đi tìm bố trí hỏa lực, vì sao ngươi sẽ biết những chỗ này?"
"Ngươi coi như là ta đoán đi…"
Nhâm Tiểu Túc nói xong liền vẫy vẫy tay đi.
P5092 đứng ở bên cạnh sa bàn nghiêm túc nghiên cứu, sĩ quan phụ tá hỏi:
"Trưởng quan, ngươi tin hắn sao?"
P5092 không trả lời thẳng, mà nói:
"Nếu như ta là quan chỉ huy của mọi rợ, hẳn cũng sẽ đặt bố trí hỏa lực tại những địa phương này."
Sĩ quan phụ tá thầm thở dài, xem ra trưởng quan đã tin lời của tiểu tử đó a.
P5092 tiếp tục nói:
"Tiêu diệt xong bảy chỗ bố trí hỏa lực này hẳn đã có thể phát động phản công, đuổi đám mọi rợ này ra khỏi rừng. “
"Dù là thật, cũng chỉ là một phần thôi…"
Sĩ quan phụ tá nói.
"Không có trận chiến nào là mười phần nắm chắc, số hỏa lực này hẳn cũng hơn nửa trên tổng số, đã đủ rồi…"
P5092 nói:
"Ghi lại những điều này và báo cáo cho tổng bộ. Để bọn họ quyết định có phản công hay không."
"Thế nhưng tổng bộ sẽ không tin suy đoán, họ cần có chứng cứ rõ ràng…"
Sĩ quan phụ tá nói.
P5092 trầm mặc một hồi lâu nói:
"Cứ lấy danh nghĩa cấp bậc P5 của ta mà báo lên chứ đừng nói là suy đoán, hãy nói là đã điều tra."
Sĩ quan phụ tá thở dài nói:
"Ngài có biết, nếu như này tình báo sai sẽ ảnh hưởng gì với ngài không?"
P5092 cười vỗ vỗ bả vai hắn:
"Cùng lắm thì kiếm người chịu tội thay thôi. Thay vì nghĩ tới chuyện này thì nghĩ làm sao giết thêm nhiều mọi rợ còn tốt hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận