Đệ Nhất Danh Sách

Chương 708: Độc Trùng

Dù là ai, chỉ cần tiếp vào Thánh sơn cũng sinh lòng cảnh giác với nơi này.
Ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng ngoại lệ.
Vì không ai biết trên núi này có gì cả, ngoại giới đã sớm xem Thánh sơn như nơi dành cho yêu ma quỷ quái.
Cho nên, bây giờ có người đột nhiên chết đi, hơn nữa còn chết theo kiểu quỷ dị như thế càng khiến nỗi sợ hãi dần dâng lên trong lòng mọi người.
Huyết lệ trên mắt người vừa mất nhanh chóng ngưng kết, sắc mặt cũng dần xám ngắt lại khiến mọi người vô thức tránh xa ra.
Thậm chí họ còn không dám nhìn biểu tình và ánh mắt của bức tượng thần kia, sợ đối phương mở mắt nhìn mình thì bản thân trở thành thi thể tiếp theo.
Nhưng trong đội ngũ vẫn còn có người bẩm sinh không tin vào quỷ thần.
Chỉ thấy La Lam hùng hổ đi tới trước điện thờ:
- Lão tử không tin mấy thứ này. Để xem ông đây đạp đổ cái miếu thần này thì có đám ngưu quỷ xà thần nào dám đứng ra bảo vệ không.
Nói xong, La Lam đạp một cước lên điện thờ khiến nó sụp đổ!
Người bên cạnh cạn lời nhìn La Lam.
Thầm nghĩ tên này có đắc tội thần linh thì đắc tội một mình đi, ngàn vạn lần chớ có liên lụy tới họ.
Thế nhưng khi điện thờ đổ sụp, bỗng dưng có một âm thanh kỳ quái truyền ra.
Ngay sau đó có hắc thủy trào lên, Nhâm Tiểu Túc nhìn kỹ thì phát hiện đó là một đám côn trùng nhỏ màu đen rất lạ.
Trình Vũ thấy thế lập tức gọi một siêu phàm giả hệ hỏa dùng lửa thiêu đối đàn bọ. Đám côn trùng màu đen kia bị lửa đốt phát ra âm thanh chi chi kỳ quái.
Đám côn trùng sợ lửa nên không ngừng giãy giụa, thế nhưng dù chúng giãy giụa thế nào thì kết cục chỉ là nhanh chóng chết đi.
Trong trận đánh với nhện khổng lồ, vị siêu phàm giả này đã bại lộ thân phận cho nên mọi người cũng không thấy lạ khi hắn ra tay.
La Lam đứng bên cạnh đám bọ chết cháy, cười ha hả:
- Ta đã nói trên đời không có quỷ thần mà.
Các ngươi nhìn bộ dáng lo lắng hãi hùng vừa rồi đi.
Lá gan nhỏ như vậy thì tới Thánh sơn làm gì.
Trình Vũ nhìn La Lam:
- Ông chủ La đã sớm biết đây là do đám bọ này tác quái?
- Không biết…
La Lam cười hắc hắc nói:
- Bất quá các ngươi không chú ý à.
Người vừa chết là người sờ sau lưng tượng thần tìm bảo bối.
Khi ấy ta liền nhận ra sau lưng bức tượng có độc vật gì đó khiến hắn nhìn thấy ảo giác.
Tưởng rằng tượng thần này mở mắt nhìn hắn.
Mà hắn chết cũng là vì độc tố trong cơ thể bộc phát thôi.
Không thể không nói, bình thường La Lam tùy tiện nhưng nhiều khi tâm tư của hắn cực kỳ nhạy bén.
Lúc này, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tuy lần này có người chết, hơn nữa còn là bị côn trùng giết chết nhưng chung quy vẫn tốt hơn bị quỷ thần giết, ít nhất cũng có một kết quả nhất định.
- Ở đây có bằng hữu nào am hiểu sinh tồn nơi hoang dã không…
Trình Vũ hỏi:
- Ta đoán đại bộ phận mọi người đều thiếu kinh nghiệm.
Nếu có ai am hiểu mời ra mặt nói cho mọi người biết thứ gì có độc.
Rất nhiều người đều tưởng siêu phàm giả hẳn là tinh thông mọi thứ.
Nhưng sự thật là, đại bộ phận siêu phàm giả ở đây thậm chí còn chẳng có kinh nghiệm tòng quân.
Lúc họ trở thành siêu phàm giả chỉ là người bình thường, sau khi bị tập đoàn phát hiện mới chỉ học kỹ xảo chiến đấu.
Dưới tình huống bình thường, khi họ ra trận đều sẽ có người đi theo chăm sóc, thậm chí còn được binh sĩ bình thường bảo hộ.
Nói là cơm đưa nước rót tới tận miệng cũng chẳng ngoa.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đi về trước một bước, Trình Vũ nhìn Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đừng biểu diễn văn nghệ nữa…
- Biểu diễn cái gì…
Nhâm Tiểu Túc tức giận:
- Ta chỉ muốn nói với mọi người, bắt đầu từ đêm nay, mọi người cần dọn sạch cỏ trước khi ngủ.
Tốt nhất nên ngủ kế bên đống lửa.
Ta cảm thấy độc trùng ở đây không ít, muốn đi ngủ cũng phải cẩn thận.
- Ta còn tưởng ngươi muốn nói chuyện kỳ quái gì nữa chứ..
Trợ thủ của Trình Vũ thầm nói:
- Ngươi cũng thấy đấy.
Nơi này có nhiều cỏ dại như thế, nếu phải dọn sạch cỏ mới được ngủ thì chắc mất một hai giờ.
Ban ngày đi đường đã đủ mệt rồi.
Tối tới lại không được nghỉ ngơi tốt.
Lời này của trợ thủ cũng rất hợp lý.
Cỏ dại nơi này quá tươi tốt.
Muốn dọn sạch sẽ thật sự rất phiền toái.
Không mấy người nguyện ý đi lại cực khổ cả ngày rồi tối còn mất gần hai tiếng để cắm trại tạm thời.
Hơn nữa mọi người cũng ngủ trong lều vải mà, đâu cần tốn sức thế làm gì.
Bên cạnh có người nói:
- Ta có đem theo thuốc diệt côn trùng, hẳn sẽ có tác dụng.
- Ta cũng đem theo rất nhiều, ngược lại có thể chia cho mỗi người một tí.
Nhưng không thể dùng không, ai xài phải thay ta gác đêm đó…
Có người nói.
Sau hai ngày nay, uy hiếp trong đội ngũ không còn lớn nữa. Ít nhất trước khi gặp được lợi ích chân chính thì mọi người cũng chẳng giết nhau làm gì.
Cho nên, một vài người đã rất mệt muốn dùng thuốc diệt côn trùng tranh thủ thêm thời gian nghỉ ngơi cho bản thân.
Chúng quy muốn gác đêm phải có sức chịu đựng không nhỏ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám người này một cái:
- Đừng tin thuốc trừ côn trùng.
Các ngươi căn bản không biết hiện tại côn trùng đáng sợ thế nào đâu.
Hắn biết rõ đại đa số thuốc diệt bọ đều chỉ có tác dụng đuổi muỗi, rất nhiều độc trùng không sợ thứ đồ chơi này đâu.
Hơn nữa, côn trùng cũng đã tiến hóa, cơ năng thân thể không giống trước nữa.
Dù có thuốc cũng chưa chắc có thể ứng phó được với độc vật trong Thánh sơn.
Đợi tới lúc cắm trại vào buổi tối, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận không sợ làm phiền người khác mà cắt sạch cỏ dại xung quanh họ đi.
Nhâm Tiểu Túc để Dương Tiểu Cận nghỉ ngơi một chút nhưng cô nàng bảo không cần.
Hơn nữa nàng cũng thích dựng lều cùng Nhâm Tiểu Túc.
Trong doanh địa có rất ít người làm theo lời Nhâm Tiểu Túc nói.
Vốn Nhâm Tiểu Túc tưởng La Lam và Chu Kỳ sẽ than mệt, lười biếng không chịu làm.
Kết quả hai người cắt cỏ tương đối cẩn thận.
Theo La Lam, hành tẩu nơi hoang dã cần nghe lời Nhâm Tiểu Túc, biết nhìn xa trông rộng không sợ thiệt thòi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Kỳ:
- Chút nữa ngươi lén hút sạch hơi nước xung quanh chỗ chúng ta đi.
Dưới mặt đất cũng hút sạch luôn.
Như vậy sẽ an toàn hơn một chút.
Chu Kỳ cũng không sĩ diện hảo, trực tiếp đồng ý.
Những người khác nhìn đám Nhâm Tiểu Túc làm việc khí thế ngất trời thì thầm nói:
- Đám người này cũng siêng ghê nhỉ.
Cắt cỏ cũng hơn cả tiếng rồi.
Một bên vừa nói, họ vừa rải thuốc tránh bọ xung quanh lều vải của mình, rải thành hình vòng tròn.
Lúc này, La Lam nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Túc, ta vẫn không có cơ hội hỏi ngươi. Đến cùng vì sao ngươi phải tiến tới Thánh sơn?
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam một cái, hắn nghĩ, nếu không phải lúc trước hắn kiên trì muốn tới Thánh sơn thì e rằng La Lam đã rời đi.
Lúc ấy La Lam đã la hét muốn đi kia mà, hắn cũng không làm bộ làm tịch.
Kết quả vừa nghe Nhâm Tiểu Túc muốn đi, La Lam lập tức đổi ý.
Khỏi cần nói, về phương diện bạn bè thì La Lam không có chút gì để bắt bẻ cả.
Vì thế, Nhâm Tiểu Túc không tính gạt đối phương:
- Ta nghi ngờ lần này người Hỏa Chủng bắt rất có thể là Lục Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận