Đệ Nhất Danh Sách

Chương 993: Có Phải Hơi Nhanh Không?


Tại nơi đóng quân của Tây Bắc ở hàng rào 144, họp tất cả mọi người trong phòng nín thở chờ kết quả từ Lạc thành.
Mỗi người đều thấp thỏm, bao gồm cả Vương Uẩn.
Tuy trong lòng Vương Uẩn rất tin tưởng vào phán đoán của mình, hắn phán đoán hoàn toàn có căn cứ.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn còn có chút lo lắng, vạn nhất đối phương còn đường lùi hoặc cách ngụy trang khác, hay là đối phương đã sớm bỏ chạy thì sao?
Đây đều là những nhân tố không xác định.
Từ khi đám đại lừa dối truyền tin đi tới nay đã qua 10 phút.
Đột nhiên điện thoại trong phòng họp vang lên, bên trong truyền đến thanh âm của một nhân viên tình báo:
"Hành động lùng bắt thành công! Thiếu soái nói chúng ta đã bắt đúng người!"
Sau sáu ngày dày vò, trong phòng họp đột nhiên bộc phát một hồi hoan hô.
Trong sáu ngày, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Vương Uẩn ốm đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Qua từng ngày, tóc hắn ngày càng rối, hốc mắt ngày càng đen, tất cả mọi người đều đau lòng thay cho hắn.
Những người khác cũng không khá hơn chút nào, suốt từng ấy ngày đại lừa dối đều ở trong phòng hợp.
Trương Tiểu Mãn dẫn theo binh sĩ hỗ trợ Vương Uẩn, mọi người ngay cả thở dài cũng chẳng dám, sợ quấy rầy Vương Uẩn suy nghĩ.
Mà bây giờ, cuối cùng hết thảy cũng kết thúc!
Rốt cục trên mặt Vương Uẩn cũng lộ ra nụ cười tươi, đại lừa dối cùng Trương Tiểu Mãn, đám người P5092 cười nhẹ nhìn xem Vương Uẩn, mà P5092 thì dẫn đầu vỗ tay.
Tiếng vỗ tay kéo dài không suy trong phòng họp, Vương Uẩn vẫn nhìn mọi người.
Hắn rất thích loại cảm giác này, nhận được sự cùng khâm phục từ nội tâm của mọi người còn quan trọng hơn công danh lợi lộc hắn đạt được lúc trước nữa.
P5092 vừa cười vừa nói:
"Lúc ở Tả Vân sơn ta từng nói rất vui vì được trở thành đồng nghiệp với ngươi.
Đây là vinh hạnh của ta."

"Ta cũng vậy…"
Trương Tiểu Mãn vui vẻ cười nói.
Kết quả lúc này, trong phòng họp vang lên tiếng kinh hô:
"Vương Uẩn!"
Chỉ thấy ánh mắt Vương Uẩn khép lại, đại lừa dối nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.
Sau đó sờ động mạch cổ của Vương Uẩn một chút mới yên lòng:
"Chỉ là tiêu hao quá nhiều tinh lực nên ngất đi.
Kêu binh sĩ y tế tới tiếp đường glu-cô cùng nước muối sinh lí cho hắn.
Mấy ngày nay hắn chưa từng ăn cơm cho ngon, tất nhiên sức khỏe không tốt rồi.”

Trương Tiểu Mãn dẫn người cẩn thận từng li từng tí dìu Vương Uẩn lên ký túc xá.
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng.
"Đợi lát nữa hỏi Thiếu soái một chút về quá trình lùng bắt của.
Ta cảm thấy động tác của Thiếu soái quá nhanh a.
Vừa nhận tin đã tìm được đối phương rồi…"
Đại lừa dối phân phó cho binh sĩ.
...
Kỳ thật căn bản La Tông Nhân không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại đột nhiên động thủ.
Hơn nữa, vừa ra tay đã dùng Tồi Thành, toàn lực xuất thủ, hoàn toàn không chừa chỗ trống cho hắn phản kháng.
Năng lực tự thân của La Tông Nhân không hề mạnh.
Hắng là siêu phàm giả không có tính công kích giống Tuân Dạ Vũ.
Cho nên, sai lầm lớn của hắn là lá gan quá lớn, dám đi ngang qua Nhâm Tiểu Túc.
Một khắc này, Nhâm Tiểu Túc nhớ lại những gì Vương Uẩn nói với hắn.
Vương Uẩn nói, khả năng cao đối phương sẽ đi tới tiệm sách, nghênh ngang mà đi.
Khi đó La Tông Nhân hóa trang, thần sắc thật sự rất trấn định.
Trong hoàn cảnh đó, nếu có người chạy tới tiệm sách thì cũng nên mang vẻ mặt tò mò kia chứ.
Cho nên quá mức trận định cũng là một loại sơ hở.
Tựa như đánh giá của Vương Uẩn đối với La Tông Nhân vậy.
Đây là sự khoe khoang của người thông minh, dù trông không quá thông minh.
Nhâm Tiểu Túc khiêng La Tông Nhân về khu biệt thự, trực tiếp giao cho La Lam cùng Chu Kỳ.
Hắn thì ngồi một bên quan sát.
La Tông Nhân dần tỉnh lại, đầu tiên hắn chậm rãi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nhìn đám Nhâm Tiểu Túc cười lạnh:
"Ác ươi ừng uy âm ọng ưởng, a iết ì ũng ông ói âu.”

La Tông Nhân muốn nói, các ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ta biết gì cũng không nói đâu.
La Tông Nhân bị Nhâm Tiểu Túc nhổ răng xong, hiện tại chưa kịp thích ứng.
Vừa mở miệng ra máu đã chảy đầy xuống, trông vừa thảm thương vừa buồn nôn.
La Lam ở phía đối diện nhìn mà buồn cười:
"Ta nói này, ngươi có cần ra tay nặng vậy không? Tốt xấu gì cũng lưu lại cho người ta vài cái răng chứ, bây giờ nói cũng không thành tiếng nữa.”

Dường như La Tông Nhân cảm thấy khuất nhục nên nói xong một câu như thế thì không nhiều lời nữa.
Mà Chu Kỳ thì sai người đem công cụ qua chuẩn bị thẩm vấn.
La Tông Nhân quyết định không mở miệng nói chuyện nữa.
Ngay cả thuốc độc hắn cũng nhét vào răng tận 4 viên chứng tỏ đã chuẩn bị xong cho việc hi sinh.
Mà Chu Kỳ cũng là loại người hung ác, dùng những công cụ đó quen tay vô cùng.
Hơn nữa, Chu Kỳ căn bản không hỏi gì nhiều mà trực tiếp dụng hình.
Hắn không hỏi La Tông Nhân là ai, thuộc thế lực nào.
Không nói nhiều hơn mấy lời, căn bản không giống muốn hỏi cung mà chỉ đơn giản có niềm vui thú với sự tra tấn người khác.
Chu Kỳ hăng hái ngưng tụ một khối nước bao bọc đầu La Tông Nhân.
La Tông Nhân lâm vào trạng thái ngộp thở, Hậu Chu thì hung hăng dùng kìm thiết đâm vào móng tay La Tông Nhân.
La Tông Nhân cao giọng kêu đau, một lượng nước lớn chảy vào trong miệng hắn, xâm nhập vào khí quản.
Chu Kỳ thu hồi nước cho La Tông Nhân cơ hội thở dốc, sau đó im lặng tiếp tục điều khiển nước trùm đầu La Tông Nhân, ngay sau đó móng tay thứ hai của La Tông Nhân tiếp tục bị rút đi.
Xuyên suốt quá trình, Chu Kỳ hoàn toàn không có ý muốn nói gì với La Tông Nhân, chỉ không ngừng tra tấn đối phương mà thôi.
Khi móng tay thứ ba chuẩn bị bị rút đi, La Tông Nhân bắt đầu xuất hiện triệu chứng ngất do quá đau.
Chu Kỳ lại sai người đem tới một máy phát điện cùng máy biến thế cỡ nhỏ tới, kẹp vào đùi La Tông Nhân.
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc:
"Đang làm gì vậy?"
"À, dùng dòng điện nhỏ kích thích hắn, không cho hắn hôn mê…"
Chu Kỳ cười tủm tỉm, bộ dáng muốn bao nhiêu biến thái liền có bấy nhiêu biến thái.
Ngay cả Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Kỳ cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
Dần dà, ánh mắt La Tông Nhân nhìn Chu Kỳ cũng thay đổi.
Sao tên này cái gì cũng không hỏi mà chỉ lo tra tấn hắn vậy? Quá trình này có gì đó thiếu thiếu nha.
Trong một khoảnh khắc, hắn còn nghĩ rằng Chu Kỳ là người do tổ chức phái tới giết hắn diệt khẩu nữa!
Bất quá, Chu Kỳ vẫn không cho La Tông Nhân cơ hội lên tiếng.
Bộ dáng cứ như rút xong móng tay La Tông Nhân thì rút tới ngón chân hắn luôn vậy.
Năng lực hệ thủy của Chu Kỳ vốn đã là thủ đoạn tra tấn rất kinh khủng.
Một người chậm rãi cảm nhận bản thân khó thở tới mức sắp chết thật sự là trải nghiệm vô cùng đáng sợ.
Rất hiếm người có thể chịu đựng được.
Nhưng hiện tại xem ra năng lực hệ thủy chỉ là thủ đoạn hỗ trợ của Chu Kỳ, Chu Kỳ vẫn còn nhiều thủ đoạn tàn ác hơn dành cho La Tông Nhân.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nhận ra Chu Kỳ muốn làm gì.
Người Chu Kỳ thẩm vấn là một tên tội phạm biến thái có IQ cao.
Chu Kỳ với tư cách là người tra tấn nhất định phải khiến đối phương hiểu rõ bản thân càng thêm biến thái hơn so với người bị tra tấn.
Từ đó mới có thể cạy miệng đối phương.
La Tông Nhân sẽ không dễ mở miệng.
Nhâm Tiểu Túc, La Lam, Chu Kỳ đều đã chuẩn bị xong tinh thần phải chiến đấu một khoảng thời gian dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận