Đệ Nhất Danh Sách

Chương 590: Thần Tích

Dù bị chấn nhiếp bởi đàn sói nhưng bẩn thân bộ lạc du mục vẫn có sự sùng bái nhất định với thần linh. Bộ lạc đầu tiên Nhan Lục Nguyên gặp được trên thảo nguyên đã thuần phục hắn.
Thủ lĩnh vẫn là thủ lĩnh bộ lạc như cũ. Thủ lĩnh nói hắn cam tâm tình nguyện để Nhan Lục Nguyên tiếp quản tất cả, Nhan Lục Nguyên nghe xong chỉ cười rồi từ chối.
Thủ lĩnh bộ lạc khó hiểu hỏi:
- Không phải ngài tới đây là để….
- À…
Nhan Lục Nguyên cười giải thích:
- Bộ lạc của ngươi nhỏ quá. Cái ta muốn là cả thảo nguyên.
Về phần để làm gì thì không ai biết.
Ngay từ đầu, dân du mục trong bộ lạc đều tránh né Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ, sợ đắc tội hai người này.
Mọi người kính sợ Nhan Lục Nguyên, nhưng sợ nhiều hơn là kính.
Thế nhưng dần dà, họ phát hiện cô gái tên Lý Tiểu Ngọc bên cạnh Nhan Lục Nguyên thật sự rất tốt. Nàng thường giúp mọi người làm việc, thậm chí sẽ cùng mọi người đi nhặt phân trâu khô nữa.
Nàng không hề ghét bỏ phân trâu dơ bẩn, Tiểu Ngọc Tỷ còn hát nhạc thiếu nhi cho mấy đứa nhỏ nghe, âm thanh vừa thanh thúy lại êm tai.
Theo Nhan Lục Nguyên, văn hóa của dân du mục thụt lùi còn nhiều hơn người Trung Nguyên tưởng tượng. Nơi này thậm chí còn không có điện, các bộ lạc khó khăn thuần hóa dê bò ngựa rồi dựa vào việc chăn nuôi để kiếm sống.
Dân du mục trong bộ lạc Nhan Lục Nguyên tìm được còn chẳng có tên, chỉ là một đám người sống cùng nhau một thời gian dài rồi hợp thành bộ lạc mà thôi.
Bất quá Nhan Lục Nguyên nghe nói trên thảo nguyên còn có mấy bộ lạc rất lớn.
Mà thế lực hàng rào 176 phòng bị nhất chính là những bộ lạc rất lớn kia.
Dựa theo thủ lĩnh Hassan nói, kỳ thật họ thuộc đại bộ lạc. Chỉ là bình thường rất ít giao tiếp mà thôi, vào mùa xuân hàng năm, họ sẽ tới trưng thu một phần gia súc.
Nếu có chiến tranh với Trung Nguyên, đại bộ lạc sẽ phái người tới thông báo, yêu cầu họ tập kết ở nơi chỉ định. Một ít súng ống trong bộ lạc đều được đại bộ lạc phát cho, trông đã cũ kỹ, hẳn là dành được từ chỗ người Trung Nguyên lâu lắm rồi.
Hassan nhìn Nhan Lục Nguyên, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Đợi tới đầu xuân, nếu họ phái người tới…
- Không sao đâu…
Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Cứ để ta.
Khi Nhan Lục Nguyên trở thành chủ nhân mới của bộ lạc, ban đầu đám dân du mục còn lo lắng, họ sợ Nhan Lục Nguyên quá mức tàn bạo. Dù sao bên cạnh hắn cũng có đàn sói, nhìn qua hung ác mười phần.
Hơn nữa, số lượng đàn sói còn nhiều như thế, mà gia súc trong bộ lạc lại là thức ăn của chúng. Lỡ mà thiếu niên này để đàn sói ăn hết gia súc thì sao?
Thế nhưng sau khi Nhan Lục Nguyên tiếp quản bộ lạc, hắn liền để đàn sói tản ra tự kiếm ăn. Trên thảo nguyên có rất nhiều thức ăn, không cần ăn thịt gia súc làm gì.
Có dân du mục thấy Nhan Lục Nguyên xua đàn sói đi thì nảy lên tâm tư không chính đáng. Hẳn đây là lúc Nhan Lục Nguyên yếu nhất? Nếu thừa dịp này giết hắn thì không cần chịu sự cai trị của hắn nữa.
Ngược lại, thủ lĩnh Hassan thì lý trí hơn chút:
- Nếu giết hắn, lỡ đàn sói kia quay lại báo thù thì sao? Hơn nữa hắn dám để đàn sói tản đi cũng nắm chắc mấy phần. Nói rõ người ta chẳng để chúng ta vào mắt.
Cho nên những người ôm âm mưu trong bụng này không nghĩ tới chuyện vụng trộm ra tay với Nhan Lục Nguyên nữa.
Sau một tuần, khi Hassan báo cáo tình hình cho Nhan Lục Nguyên, thiếu niên cười như không cười nhìn Hassan:
- Ngươi là người thông minh.
Hassan thoáng cái liền hiểu Nhan Lục Nguyên đang nói gì. Kết quả khiến Hassan càng thêm khiêm tốn trước mặt Nhan Lục Nguyên.
Nhan Lục Nguyên vốn tưởng chuyện đại bộ lạc phái người tới còn rất lâu. Ai dè tuyết mới rơi ngày thứ ba đã có người cưỡi ngựa tới, trên tay đối phương là một cây trượng.
Đối phương tới trước lều vải của đám Hassan, lớn tiếng nói:
- Đại Hãn lệnh cho các ngươi tới lều lớn bên cạnh sống Chuẩn Cách Nhĩ trong vòng mười ngày, tham gia lần xuôi nam cướp bóc này.
Thứ dân du mục muốn xuôi nam cướp đoạt không phải tiền mà là vật tư sinh hoạt. Nhan Lục Nguyên nghe Hassan nói, vì năm nay lạnh quá mà sau một trận tuyết, rất nhiều gia súc đã chết. Nếu không xuôi nam cướp bóc, e rằng rất nhiều người sẽ không qua khỏi mùa đông này.
Họ cũng không cần vào hàng rào cướp bóc. Chung quy trong nhà xưởng ở nơi hoang dã cũng có rất nhiều thứ. Mấy năm trước, thủ lĩnh của đại bộ lạc rất ngu xuẩn, thích chính diện đánh nhau với hàng rào 176, cướp bóc đồ vật bên trong hàng rào.
Kết quả vị Đại Hãn này bị loạn súng bắn chết, vũ khí nóng của người Trung Nguyên không phải thứ họ có thể cản được.
Thế nhưng vị Đại Hãn mới lên này lại khác, năm trước hắn đã tìm được một con đường tốt. Hắn tránh chiến đấu chính diện với hàng rào 176, một đường đánh cướp xung quanh.
Đợi quân đóng giữ hàng rào kịp phản ứng, dân du mục đã sớm cưỡi ngựa chạy về thảo nguyên.
Một trận này khiến địa vị vị Đại Hãn này càng thêm vững chắc, rất nhiều thủ lĩnh bộ lạc dần thuần phục hắn.
Bất quá, lần đó vật tư họ cướp được không nhiều nên không khiến Trung Nguyên coi trọng.
Mà lần này, Đại Hãn như nếm được mật ngon, vừa vào đầu đông đã triệu tập các bộ lạc phụ thuộc cùng lên đường chiến đấu.
Người cầm trượng nhìn Hassan:
- Sao không đi đi, chẳng lẽ ngươi muốn chống đối Đại Hãn? Vậy cũng không sao, đợ ta truyền tin về cho Đại Hãn, các ngươi cứ ở đây đợi bộ lạc bị san bằng, không cần tới Trung Nguyên. Gia súc cũng các ngươi cũng có thể phân cho các bộ lạc bị tổn thất kia.
Hassan nhất thời nóng nảy, hắn nhìn về phía Nhan Lục Nguyên.
Người cầm quyền trượng nhíu mày:
- Ngươi nhìn người khác làm gì?
- Đây là thủ lĩnh mới của bộ lạc chúng ta, mọi thứ đều nghe hắn.
Hassan giải thích.
Người nọ nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Chỉ là một thằng nhóc, sao bộ lạc các ngươi lại để hắn làm thủ lĩnh?
Tiểu Ngọc Tỷ bên cạnh thở dài, đi sâu vào trong lều. Chỉ nghe Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm:
- Về báo cho Đại Hãn các ngươi, bộ lạc chúng ta sẽ tới Trung Nguyên. Chỉ là không phải hiện tại, đợi sau khi ta trở thành Đại hãn rồi tính tiếp. Ngươi có thể sống mà về, nhưng ta đoán rất nhanh ngươi sẽ bị hùng ưng trên trời mổ mù mắt, vì con mắt của ngươi có cũng như không, chẳng khác nào người mù.
Vốn mọi người tưởng đây chỉ là một câu nói ngông cuồng. Thế nhưng vào lúc này, bỗng có một cái bóng đáp xuống từ trên trời. Người cầm trượng ngẩng đầu nhìn thì thấy một con hùng ưng đang bay thẳng về phía hắn, mổ một con mắt của hắn rồi cắp mang đi!
Nụ cười của Nhan Lục Nguyên dần biến mất:
- Về báo cho Đại Hãn các ngươi, sống hoặc chết, hắn chỉ có một lựa chọn.
Hassan bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, toàn thể dân du mục cũng quỳ xuống cùng Hassan. Trong mắt họ, một màn hùng ưng mổ mắt vừa rồi chẳng khác nào thần tích!
Đây chính là thần linh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận