Đệ Nhất Danh Sách

Chương 478: Con Đường Sát Thủ

Nhâm Tiểu Túc tức giận quay về hàng rào 61, đợi nhiệm vụ tiếp theo. Tiểu Lộc thấy thiếu niên trở về thì nhỏ giọng hỏi đã hoàn thành nhiệm vụ chưa.
Nhâm Tiểu Túc không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ lại bảo hắn trông trong bụi cỏ nên bị người khác đoạt trước rồi?
Trong nửa tháng tiếp theo, di động có tổng cộng 7 nhiệm vụ nhưng 5 nhiệm vụ ở quá xa Nhâm Tiểu Túc. Số hiệu hàng rào chênh lệch quá cao. Hắn căn bản không qua kịp.
Mà hai nhiệm vụ gần hơn, một là giết thân hào trong thị trấn, nhiệm vụ dễ nhưng thù lao tương đối ít.
Một cái khác là giết người quản lý thị trấn. Độ khó không khác với giết người quản lý nhà xưởng, thù lao cũng là 20.000 đồng.
Nhưng không ngoài dự tính, mỗi lần Nhâm Tiểu Túc vừa tới thì nhiệm vụ đã bị người khác hoàn thành.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc ngày càng phẫn nộ, mục tiêu hai tháng làm xong 5 nhiệm vụ để nhanh chóng lên cấp C đâu? Rồi nào là hỏa tốc lên cấp A nữa?
Vốn Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, điểm khó khăn nhất của nhiệm vụ ám sát hẳn là làm giết người thế nào. Bây giờ hắn mới hiểu, thì ra khó khăn nhất phải là tốc độ kia kìa.
Nhiệm vụ cấp D là thấp nhất, những lưu dân hung ác cũng làm được. Điều này cũng có người, bất kỳ ai đều có khả năng đoạt nhiệm vụ của hắn…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, nếu cấp bậc cao hơn hẳn người đoạt nhiệm vụ của hắn sẽ ít đi nha. Chung quy thì số lương sát thủ cấp cao không nhiều.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc nhận được tin nhắn:
“Mục tiêu là Triệu Ngạn Ba. Từng là cục trưởng giám ngục của Tông thị tại hàng rào 146. Thời điểm tại chức ức hiếp nữ tù nhân. Bây giờ đã chạy trốn tới thị trấn của hàng rào 61, thù lao 20.000 đồng.”
Sau đó, đối phương lại gửi tới hình ảnh của Triệu Ngạn Ba. Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, đây chẳng phải người từng ép vợ mình tìm tới hắn dùng thân thể đổi đồ ăn à?
Niềm vui ngoài ý muốn đột nhiên tới. Phải biết, nửa tháng nay Nhâm Tiểu Túc đã từ chối 3 nhiệm vụ. Đơn giản vì khoảng cách với mục tiêu quá xa nên luôn có người khác nhanh chân hơn tới trước.
Lần này thì mục tiêu nhiệm vụ ở ngay bên cạnh hắn rồi!
Nếu bây giờ còn bị đoạt nhiệm vụ thì về sau Nhâm Tiểu Túc sẽ trồng cây chuối ăn cơm!
Bây giờ đã là chạng vạng, lưu dân trong thị trấn đều vào nhà cả. Người đi lại trên đường ngày càng ít.
Nhâm Tiểu Túc thay đồ, đội mũ lưỡi trai rồi đi ra ngoài.
Gần đây Triệu Ngạn Ba sống khá dễ chịu. Tuy không thể so với khi còn ở Tông thị nhưng ít nhất không chết đói, bởi vì vợ trước của hắn luôn lén lút đưa đồ ăn cho hắn.
Tên này không làm gì, mỗi ngày trốn trong lều nhưng thỉnh thoảng còn được vợ đem tiền về cho, mua rượu uống.
Lúc Nhâm Tiểu Túc tìm tới lều của Triệu Ngạn Ba thì đối phương đang trốn trong túp lều uống rượu.
Bất quá lần này Nhâm Tiểu Túc không nóng lòng động thủ mà lẳng lặng trốn trong bóng râm cách đó không xa, yên lặng chờ đợi.
Ba tiếng sau, từ bên ngoài thị trấn có một người nhẹ nhàng tiến vào. Đối phương tới một chỗ vắng người, lấy điện thoại di động ra so sánh hình ảnh bên trong.
Kết quả di động vừa áng thì chợt nghe sau lưng có tiếng cười tủm tỉm:
- Tới làm nhiệm vụ?
Sát thủ nhất thời cả kinh, tính quay người vung đao. Kết quả không đợi hắn thấy được bộ dáng của đối phương đã bị đánh xỉu.
Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm lấy di động bên người sát thủ, cười lạnh:
- Dám đoạt nhiệm vụ với ta, ta xem thử bây giờ ngươi còn đoạt kiểu gì!
Nhâm Tiểu Túc vui sướng vơ vét tiền tài trên người tên sát thủ rồi ném di động của đối phương vào trong không gian. Cuối cùng cũng trút được nỗi “căm hờn” nửa tháng nay…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không giết người, vì Nhâm Tiểu Túc không biết đối phương có phải người xấu không, ít nhất đối phương tới đây là để giết người xấu.
Sau khi làm xong hết, Nhâm Tiểu Túc lôi sát thủ vào một bóng râm rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ cần không ai chụp được hình ảnh Triệu Ngạn Ba chết. Nhiệm vụ sẽ luôn trong trạng thái chưa hoàn thành, chắc chắn sẽ có sát thủ mới tới.
Giờ khắc này, Triệu Ngạn Ba hoàn toàn không biết bên ngoài túp lều của hắn đang có chuyện gì…
Nhâm Tiểu Túc đợi nửa tháng, đợi tới nghẹn cả họng. Hắn muốn trút giận nhưng khi hắn tới thì những người hoàn thành nhiệm vụ đã rời khỏi. Nhâm Tiểu Túc tức giận chẳng biết trút vào đâu.
Được rồi, bây giờ mục tiêu ngay bên cạnh, hắn hoàn toàn có thể chờ “quân địch” tới.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, cũng không thể để người khác đoạt nhiệm vụ với hắn mãi. Hắn nên làm sao đây?
Từ trước tới giờ suy nghĩ của thiếu niên không giống người thường. Người khác nghĩ tới cách giải quyết vấn đề nhưng Nhâm Tiểu Túc lại nhìn tới bản chất của sự việc: Chẳng phải giải quyết những tên tạo ra vấn đề cho hắn là xong rồi à?
Hôm nay, chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ đợi, cướp hết di động của đám sát thủ bị đánh tới ngất xỉu kia thì chẳng phải, xung quanh chỉ còn một mình hắn là sát thủ thôi sao?!
Đến khi ấy, hắn muốn làm nhiệm vụ lúc nào chả được!
Thậm chí hắn còn có thể lựa chọn, nhiệm vụ cực khổ quá không làm! Hắn cũng rất muốn sống khiêm tốn, nhưng thực tế không cho phép a!
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc vui tới thiếu tí nữa cười ra tiếng.
Hoàn mỹ!
Cả một đêm này, Triệu Ngạn Ba chưa chết, mà sát thủ thì không ngừng tự dâng tới cửa. Tất cả đều bị Nhâm Tiểu Túc đánh cho bất tỉnh.
Các sát thủ khác cũng chịu phải nỗi khổ nhiệm vụ bị đoạt trước, nhưng họ căn bản không nghĩ tới biện pháp như của Nhâm Tiểu Túc, mà dù có đi nữa cũng chẳng làm được.
Những sát thủ này chỉ là cấp D, thậm chí còn chưa gặp phải siêu phàm giả nào. Đám người này không đủ cho Nhâm Tiểu Túc nhét kẽ răng nữa ấy chớ.
Người ta cấp D chỉ có thể ở cấp D, chung quy không phải ai cũng hoàn thành đủ 5 nhiệm vụ trong vòng 2 tháng. Mà Nhâm Tiểu Túc dừng lại cấp D thuần túy do không kịp đoạt nhiệm vụ mà thôi!
Cũng không phải ai cũng có thể như Nhâm Tiểu Túc, rõ ràng là siêu phàm giả trong truyền thuyết ở Tây bắc nhưng hết lần này tới lần khác chạy tới Trung Nguyên làm mấy nhiệm vụ nhỏ xíu này…
Nếu để những sát thủ khác biết, họ nhất định mắt Nhâm Tiểu Túc không biết xấu hổ.
Cả đêm nay, Nhâm Tiểu Túc đã đoạt được 5 cái di động. hắn xem chừng trong hàng rào vẫn còn sát nhưng. Nhưng chỉ cần hắn tiếp tục đoạt di động thì một ngày nào đó hắn sẽ được tự lựa chọn nhiệm vụ thôi.
Trời đã sắp sáng, Nhâm Tiểu Túc không chờ được nữa. Hắn đi tới bên người Triệu Ngạn Ba vặn gãy cổ đối phương. Đây là tay sai Tông thị, hắn không có gánh nặng tâm lý gì khi giết gã cả.
Nhâm Tiểu Túc chụp hình, tin nhắn nhanh chóng tới:
“Nhiệm vụ đã hoàn thành. Thời hạn thăng cấp trong vòng 2 tháng tính từ hôm nay, tổng cộng có 60 ngày. Thù lao nhiệm 20.000 đồng đã được gửi vào ngân hàng Vương thị. Số tài khoản 1583850, mật mã 666666.”
Mặt trời vừa lên, ánh sáng chiếu rọi không trung, sau đó sắc hồng bình minh dần hiện rõ.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc mới thở phào một hơi. Con đường trở thành sát thủ của hắn cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận