Đệ Nhất Danh Sách

Chương 588: Dùng Cả Đời Ta Để Tìm Hắn

- Tới Tây nam làm gì?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Đã chứng thực được Khánh thị có cứ điểm hạt nhân.
Lúc trước chúng ta không tìm được nên hiện tại phải đi tiêu trừ tai họa ngầm này….
Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai màu đen nói:
- Lần này phải điều tra kỹ một chút.
Ngươi đi với ta, trong Tên Côn Đồ không ai hiểu Tây nam như ngươi.
Nói xong, cô cô Dương Tiểu Cận xoay người dẫn nàng rời đi.
Điều khiến nàng ngoài ý muốn là lần này Dương Tiểu Cận không đi cùng nàng, chỉ im lặng đứng yên tại chỗ.
- Sao thế, quên lời hứa giữa chúng ta rồi?
Cô cô hỏi.
- Không quên, chỉ là ta có chuyện quan trọng hơn muốn làm…
Dương Tiểu Cận thấp giọng nói.
Người đến người đi trước cửa trường học.
Hai người đứng đó không chút hòa hợp với thế giới phồn hoa huyên náo xung quanh.
Cứ như vốn dĩ cả hai đã không thuộc về thế giới này.
Cô cô nhìn Dương Tiểu Cận:
- Chuyện gì quan trọng hơn so với lời hứa của chúng ta?
Dương Tiểu Cận không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Có tin tức của Nhâm Tiểu Túc chưa?
Kỳ thật đây cũng xem như một câu trả lời, Dương Tiểu Cận nhìn cô cô của nàng.
Đối phương vẫn cương quyết như thế, bằng không nàng đã chẳng mỗi người một ngã với Dương thị.
Tên của cô cô vốn là Dương An Tĩnh.
Nàng còn cảm thấy tên của mình quá mức yếu đuối nên đổi lại thành Dương An Kinh.
Dương Tiểu Cận ngẩng đầu nhìn thẳng cô cô nàng, đối phương im lặng chừng một giây rồi bình tĩnh trả lời:
- Không có.
- Ta muốn đi tìm hắn, đợi ta tìm được hắn sẽ tới Tây nam gặp cô cô…
Dương Tiểu Cận nói.
Dương An Kinh cười cười:
- Ngươi tận mắt nhìn thấy hắn bị trường mâu đâm xuyên bụng, sau đó bị trận lũ cuốn đi.
Hẳn ngươi cũng biết tỷ lệ sống sót của hắn nhỏ vô cùng. Đổi lại là ngươi, ngươi có thể sống không?
- Không sống được…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Nhưng hắn có thể.
- Chỉ là một thiếu niên mà thôi, cái gì mà cố gắng cho ngươi một đời vui vẻ chứ.
Từ trước tới nay, tình cảm trên đời không hề kiên định và trung thành như mọi người vẫn tưởng.
Nếu hắn còn sống thì chắc cũng đã có niềm vui mới.
- Hắn sẽ không…
Dương Tiểu Cận ung dung nói:
- Hắn không giống với bất kỳ ai trên đời này.
Hắn là độc nhất vô nhị.
Dương An Kinh im lặng.
Dương Tiểu Cận không chút suy chuyển:
- Xin lỗi cô cô, ta không thể đi Tây nam bây giờ, ta muốn tìm hắn.
Trước đây ta còn tưởng bản thân có thể yên lặng học ở đây, không chú ý tới tình hình ngoại giới, mãi tới khi quên được hắn.
Nhưng hôm nay, một khoảnh khắc nào đó ta cảm thấy hắn như kề bên.
Mãi tới lúc này, ta mới nhận ra bản thân không quên được hắn.
- Vậy ngươi biết đi đâu tìm hắn đây?
Dương An Kinh hỏi.
- Không biết…
Dương Tiểu Cận lắc đầu.
- Vậy ngươi tìm hắn thế nào?
Dương An Kinh hỏi.
- Dùng cả đời ta tìm hắn.

Lúc Nhâm Tiểu Túc tính dẫn Chu Nghênh Tuyết rời đi lại bị lão Lý và Tần Sanh ngăn lại.
Vừa thấy mặt, lão Lý lập tức sờ đầu Nhâm Tiểu Túc, muốn xem thử có phải thiếu niên đội tóc giả không.
Nhâm Tiểu Túc cạn lời nhìn lão Lý nắm tóc mình:
- Ngươi làm gì vậy?
- À…
Lão Lý nói:
- Chất tóc của ngươi tốt thế, chăm sóc kiểu gì vậy?
- Chăm sóc cái chi…
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Hai người tới đây làm gì?
Lão Lý nói lãng sang chuyện khác:
- Các ngươi đã ở lại Lạc thành được một thời gian.
Với tư cách là chủ ta, tốt xấu gì ta cũng phải chiêu đãi khách nhân một chút.
Có muốn chúng ta dẫn các ngươi đi tham quan không?
- Không cần…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Chúng ta đang tính rời đi, còn có chút chuyện muốn làm.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn việc đăng quảng cáo.
Nhâm Tiểu Túc muốn tới hàng rào 61 chờ đám Vương Phú Quý tới.
Lão Lý nghe được Nhâm Tiểu Túc muốn đi thì ồ lên một cái:
- Để ta tiễn ngươi, an bài cho các ngươi một chiếc xe.
Sau này các ngươi tính đi đâu, quan hệ chúng ta tốt như thế, nếu cần người nói chuyện phiếm thì ít nhất ta cũng biết nơi để đi.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút, chuyện hắn quay lại hàng rào 61 cũng không cần gạt lão Lý làm gì.
Hắn cũng muốn kết giao bằng hữu với thành viên của Kỵ Sĩ:
- Ta muốn tới Chợ đêm Lạc thành một chuyến rồi đi tới hàng rào 61.
- Ừ…
Lão Lý vội gật đầu:
- Ta biết rồi.
Bấy giờ, bỗng dưng Tần Sanh nói:
- Hẳn Tiểu Túc ca cũng nghe được chuyện về Kỵ Sĩ chúng ta?
Tần Sanh và Nhâm Tiểu Túc cùng tuổi nên mới gọi thân thiết một tiếng Tiểu Túc ca.
- Chuyện gì?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
- Chúng ta đang tìm người…
Tần Sanh giải thích:
- Tổ chức Kỵ Sĩ đã tìm một người thật lâu, tên hắn là Nhâm Tiểu Bắc, lệch với tên của Tiểu Túc ca chỉ có một chữ.
- Trùng hợp ghê nhỉ…
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc đánh lộp bộp.
- Làm sao, muốn ta giúp các ngươi tìm người? Hắn có đặc điểm gì không, nếu thấy ta sẽ báo cho các ngươi.
Lão Lý nghiêm túc đánh giá biểu tình của Nhâm Tiểu Túc:
- Chúng ta không có đặc điểm nào của hắn cả, chỉ biết ngoại hình hắn thanh tú thôi.
Không biết vì sao, lão Lý cảm thấy nhất thời Nhâm Tiểu Túc như nhẹ nhõm hơn.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu gặp được ai gọi là Nhâm Tiểu Bắc, ta nhất định thông báo cho các ngươi.
Kỳ thật, trong chớp mắt này Nhâm Tiểu Túc cũng suy nghĩ, liệu người mà Kỵ Sĩ lẫn Thanh Hòa đang muốn tìm có phải là hắn thay vì Nhan Lục Nguyên không?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc càng thêm hi vọng đều không phải hai người họ.
Vì hiện tại rất nhiều người biết, người này từng ở trong phòng thí nghiệm của Hỏa Chủng.
Dù có còn sống cũng đã hơn 200 tuổi, trong mắt người khác giống y chang quái vật vậy.
Nhưng người tên Nhâm Tiểu Bắc này chỉ lệch tên một chữ so với hắn thôi.
Nhan Lục Nguyên vừa gặp được gọi hắn là ca ca, cộng thêm chuyện phức tạp tại Trung Nguyên thật khiến Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không thông.
Mọi thứ quá mức hỗn loạn, Nhâm Tiểu Túc quyết định cứ chối trước đi đã.
Sau khi trò chuyện một hồi, họ đã đi tới đại môn hàng rào.
Lão Lý nói:
- Ta tiễn ngươi tới đây, bảo trọng.
Hai bên cáo biệt, Chu Nghênh Tuyết dùng xe việt dã lão Lý tặng chạy về Chợ đêm.
Trên đường Chu Nghênh Tuyết đột nhiên hỏi:
- Lão gia, không biết người họ muốn tìm có phải ngươi không?
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Sẽ không.
Họ nói người tên Nhâm Tiểu Bắc kai có tướng mạo thanh tú.
Ta đẹp trai thế này thì sao là ta được.
Chu Nghênh Tuyết:
- ???
Không ngờ vừa rồi ngươi thở phào nhẹ nhõm là vì tướng mạo à? Vì tướng mạo đối phương thanh tú nên ngươi cảm thấy chắc chắn không phải ngươi?
Chu Nghênh Tuyết lái xe, cảm thấy câm nín nửa ngày.
Bất quá Chu Nghênh Tuyết chợt phát hiện, từ lúc tạm biệt lão Lý và Tần Sanh, trông Nhâm Tiểu Túc như có tâm sự nặng nề, nhưng nàng cũng không rõ rốt cục là vấn đề nằm ở đâu.
Nhâm Tiểu Túc nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Hai người không đi thẳng tới hàng rào 61 mà tới lấy thù lao An Kinh tự trả lúc trước rồi nhờ sòng bìa rửa sạch.
Sau đó mới tiếp tục lên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận