Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1079: Một Thế Giới

Một vùng biển lớn, khắp nơi đều là nước!
Đây đại khái nguyên nhân duy nhất khiến Nhâm Tiểu Túc phải cảm thán.
Khi đi vòng quanh cung điện, hắn còn thấy khó hiểu sao thế giới minh tưởng của mình nhỏ vậy.
Tuy cung điện có lớn nhưng so đỉnh núi của nhà người ta thì kém hơn nhiều.
Bây giờ hắn mới hiểu được, thì ra vùng biển bên ngoài mới là thế giới minh tưởng của hắn.
Nói một cách khác, đây chính là thế giới tinh thần của hắn.
Khó trách đoàn tàu hơi nước vượt xa Vương Tùng Dương, khó trách Hắc Đao có thể chém hết vạn vật.
Nếu nói tinh thần là vũ khí đệ nhất của nhân loại, e rằng tinh thần ý chí của hắn sẽ là đệ nhất trong giới siêu phàm giả.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc có phần nghi hoặc, không phải Mai Qua nói thế giới minh tưởng trong chỉ sợ có một vật, nó ẩn dụ cho chính Vu Sư đó ư.
Cơ mà Nhâm Tiểu Túc cảm thấy thế giới minh tưởng của hắn có điểm gì là lạ a.
Trên không trung có mây bay, tuy đúng là mây tạo ra từ hơi nước nhưng hắn vẫn thấy có gì đó là lạ.
Tâm niệm vừa động, cung điện trôi nổi trên không trung nhanh chóng bay về hướng xa.
Nhâm Tiểu Túc đứng ở phía sau cánh cửa, cưỡi gió lướt đi.
Cung điện bay chừng mấy tiếng, vào lúc Nhâm Tiểu Túc tưởng vùng biển này sẽ vô cùng vô tận thì hắn đột nhiên thấy được một mảnh lục địa.
Nhâm Tiểu Túc giật mình nhìn về phía trước, dãy núi và thảm thực vật nói này rất rậm rạp, chỉ là không thấy động vật mà thôi.
Cho nên, thế giới minh tưởng của hắn kỳ thật không phải một vùng biển mà là một thế giới hoàn chỉnh.
"Dừng ở đây a… "
Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, nói xong hắn quay người rời khỏi cung điện, kết thúc trạng thái minh tưởng.
Lúc này Mai Qua hẳn đang tiếp tục minh tưởng, Nhâm Tiểu Túc thông qua khe hở lều vải nhìn thoáng qua, hắn có thể thấy được đống lửa chập chờn và bóng đối phương khoanh chân ngồi trong lều vải.
Kỳ thật mấy hôm trước hắn thấy Mai Qua minh tưởng đều cho rằng đây là phương thức nghỉ ngơi của Vu Sư.
Mỗi lần như thế sức mạnh tinh thần sẽ lớn hơn gấp trăm lần.
Bất quá hiện tại hắn mới hiểu, Vu Sư minh tưởng không thể thay thế cho việc ngủ, tuy tinh thần vẫn sẽ rất tốt nhưng thân thể vẫn cần nghỉ ngơi.
Theo Mai Qua, minh tưởng rất mệt, bởi vì phải cân đối lại thời gian nghỉ ngơi.
Nhâm Tiểu Túc lại không thấy mệt mỏi.
Nói thật hắn không biết bản thân minh tưởng đến cùng có tác dụng gì không.
Minh tưởng nửa ngày mà cả vùng biển chỉ nhiều hơn một giọt nước thì cái giá này quá thấp rồi…
Không phải Nhâm Tiểu Túc lười, mà hắn cảm thấy có thể thừa dịp thời gian này để làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn.
Ví dụ đọc sách quy tắc chung của Vu Thuật chẳng hạn.
Không đợi Nhâm Tiểu Túc đọc được chữ nào thì Mai Qua đã kết thúc minh tưởng, đi ra ngoài.
Đối phương dường như không ngờ Nhâm Tiểu Túc vẫn còn ở đây đọc sách:
"Sao ngươi chưa ngủ?”

"À, ta vừa minh tưởng xong… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Không ngủ được nên muốn đọc sách chút, sớm ngày trở thành Vu Sư."

"Minh tưởng được gì rồi, ngươi thấy được thế giới minh tưởng của mình chưa?"
Mai Qua hỏi.
Mode diễn xuất của vua điện ảnh Nhâm Tiểu Túc đực bật.
Hắn lắc đầu dùng ngữ khí uể oải nói:
"Có lẽ giống ngươi nói đó.
Không có Chân Thị Chi Nhãn thì đừng lãng phí thời gian minh tưởng.
Bất quá ta rất muốn biết, thời điểm đại bộ phận Vu Sư lần đầu minh tưởng có thể thấy được cái gì?"
Mai Qua cười cười:
"Kỳ thật đại bộ phận Vu Sư giống nhau.
Ban đầu chỉ thấy một ao nước hoặc cụ đá nhỏ.
Chỉ có rất ít người có thiên phú dị bẩm mới thấy được một con sông.
Vì thế nếu có ngày ngươi tìm được Chân Thị Chi Nhãn, đi vào được thế giới minh tưởng của mình thì đừng chán quá.
Vì đa số mọi người đều như vậy."

Nhâm Tiểu Túc thầm tự nhủ trong lòng, ta mà nói cho ngươi biết ta thấy cái gì, sợ là tất cả tổ chức Vu Sư các ngươi Vu Sư đều chán nản thất vọng đó…..
Đương nhiên, đối phương không tin cũng rất bình thường.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nói:
"Vậy nếu như ta muốn tìm kiếm Chân Thị Chi Nhãn thì nên tìm như thế nào? Ta nghe Miên Dương Nhân nói có thể tìm ở bên bờ sông, ta có thể không?”

"Ha ha ha… "
Mai Qua nở nụ cười:
"Bọn họ lừa gạt ngươi thôi…..
ngươi tin làm gì?"
Mai Qua ngạc nhiên nhìn Nhâm Tiểu Túc quay người đi tới lều vải của Miên Dương Nhân, đánh thức từng người rồi đánh họ đã đời mới trở lại bên đống lửa.
Nhâm Tiểu Túc nói với Mai Qua:
"Ngươi tiếp tục đi."

Hai người Lý Thành Quả cùng Lưu Đình trong lều vải không ngừng kêu rên.
Mai Qua cạn lời, nghiệp chướng a!
Vốn Mai Qua còn muốn nói với Nhâm Tiểu Túc: Ta kêu ngươi đọc quy tắc chung của Vu Thuật, kỳ thật chỉ là lừa ngươi thôi.
Nhưng bây giờ nhìn điệu bộ này của Nhâm Tiểu Túc, hắn không dám nói!
Rõ ràng hắn là Vu Sư a, sao có thể sợ một cái mãng phu.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Mai Qua vẫn chột dạ không nói gì được...
Nhâm Tiểu Túc thấy Mai Qua không nói lời nào thì hỏi:
"Bọn họ gạt ta cái gì?"
"Nghiêm khắc mà nói, bọn họ cũng không tính lừa ngươi….. "
Mai Qua chần chờ một chút mới lên tiếng:
"Quả thật có thể nhặt được đá trên sông.
Nhưng đó là đá chìm dưới sông vạn năm rồi, vì sông ngòi sớm đã bị tổ chức Vu Sư khống chế.
Ngươi căn bản không thể tìm được hòn đá trong đó đâu.
Tất cả mọi người đều muốn trở thành Vu Sư, vậy chỉ có một con đường để có được Chân Thị Chi Nhãn thôi.
Mua!”
Trong lều vải truyền đến thanh âm vô cùng đau đớn của Lưu Đình:
"Mai Qua đại nhân, ngài một hơi nói hết ý có được hay không!"
Mai Qua nhướng mày:
"Hắn cũng đâu nói ta biết hắn sẽ động thủ a! Sao có thể trách ta được!"
Lý Thành Quả bi thống nói:
"Vậy ngài nói nhanh một chút a!”
Giờ khắc này, đám người Mai Qua đột nhiên cảm giác được, từ lúc Nhâm Tiểu Túc gia nhập với bọn họ.
Bầu không khí đoàn đội như đang dần trở nên kỳ quái.
Trước kia, hai tên tôi tớ Vu Sư này nào dám hô to gọi nhỏ với hắn như vậy, tuy lúc đó cả hai đều có lúc tức giận.
Nhưng không biết vì sao, đột nhiên Mai Qua cảm giác được, kỳ thật mọi người ở chung cũng không quá xem trọng giai cấp.
Trước khi trở thành Vu Sư, Mai Qua chỉ là một thanh niên bình thường.
Hắn có thể cùng bằng hữu khoác lác tám chuyện trong quán rượu.
Nhưng từ lúc hắn trở thành Vu Sư, các bằng hữu đối với hắn càng thêm tôn kính, phảng phất hắn không còn là bạn của họ nữa.
Mà hắn vì trở thành Vu Sư, hắn cũng phải bỏ ra cái giá lớn.
Mai Qua đột nhiên nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Ngươi nhớ ta từng nói với ngươi cái gì chứ.
Có ít người cùng cực cả đời chỉ muốn truy đuổi giấc mộng Vu Sư, cuối cùng lại phí thời gian cả đời."

"Ta nhớ … "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Cho nên ta từ tận đáy lòng, ta không khuyến khích ngươi theo đuổi giấc mộng Vu Sư.
Bởi vì thứ mất đi càng nhiều hơn thứ có được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận