Đệ Nhất Danh Sách

Chương 476: Xin Đừng Chụp Hình Bánh Bao Nữa!

Chuyến tới thăm nhà của tiên sinh kể chuyện giúp Nhâm Tiểu Túc có thu hoạch lớn. Ý nhất hắn biết được điện thoại di động cũ rích mình nhặt được dùng để làm gì. Hơn nữa cũng có một ít manh mối về An Kinh tự.
Nhâm Tiểu Túc quay lại phòng mình, lần nữa mở di động ra, sau đó do dự gửi một tin nhắn cho đối phương:
“Nhận nhiệm vụ.”
Do dự vì Nhâm Tiểu Túc không rõ sau khi nhắn xong, hắn phải đối mặt với cái gì. Chuyện này sẽ khiến cuộc sống hiện tại thay đổi thế nào.
Mặc khác, hàng rào 67 cách hàng rào 61 rất xa. Khoảng cách khiến quá trình hoàn thành nhiệm vụ bị trì hoãn không ít.
Nhưng đây là biện pháp tốt nhất để hắn tìm đám Vương Phú Quý. Chỉ với lực lượng một người thật sự rất khó tìm người trong biển người vô tận.
Có lẽ hắn có thể nhờ Vương Vũ Trí, thế nhưng Vương Vũ Trí biết rõ thân phận của hắn, cũng hiểu rõ thái độ của Trương Cảnh Lâm với Nhâm Tiểu Túc thế nào. Cho nên không biết được Vương gia có tồn tại tâm tư gì khác không.
Mà An Kinh tự không có ai biết hắn cả, Nhâm Tiểu Túc núp trong bóng tối sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Lúc Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ thì điện thoại di động sáng lên. Một tin nhắn được gửi tới:
“Cấp bậc của điện thoại không đạt đủ tiêu chuẩn, không thể nhận nhiệm vụ.”
Lúc ấy, Nhâm Tiểu Túc hóa đá. Hắn không ngờ bản thân nghĩ một hồi hóa ra uổng công vô ích. Người ta không cho hắn nhận nhiệm vụ này….
Nhâm Tiểu Túc khó tin nhìn điện thoại trong tay. Chủ nhân đời trước của cái điện thoại này đúng là đầu heo, di động được phát ra nhiều năm rồi mà sao vẫn còn ở cấp D nhỉ?
Hơn nữa đám An Kinh tự này cũng thật thú vị, ngươi cũng biết ta cấp D thì còn gửi tin nhắn cấp C cho ta làm gì?
Đợi Nhâm Tiểu Túc tức giận xong lại nhận được một tin nhắn khác:
“Xin đừng gửi hình bánh bao canh thịt nữa.”
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Được rồi, hắn phải kiên nhẫn đợi.
Nhâm Tiểu Túc vẫn tới quán rượu như tiên sinh kể truyện như trước. Hôm nào tiên sinh không tới, Nhâm Tiểu Túc sẽ ngồi trong quán rượu nho nhỏ đọc sách. Quán rượu nhỏ bị Nhâm Tiểu Túc xem như một Thư viện rồi.
Về phần sách từ đâu ra thì… chung quy Nhâm Tiểu Túc từng tới Thư viện của hàng rào 88, vào núi thì đâu có lý gì mà tay không ra về!
Hơn nữa hiện tại hàng rào 88 đã bị phá hủy, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân đang giữ một lượng tài phú dạng tinh thần rất lớn.
Không phải nói, người Trung Nguyên phát hiện tư liệu trong phòng thí nghiệm đã phất lên sau một đêm à. Việc này nói rõ nhân loại rất coi trọng tri thức.
Đương nhiên, phần lớn tư liệu trong phòng thí nghiệm vẫn còn hình dáng hoặc thuộc về kiến thức kỹ thuật. Một khi vào tay tập đoàn thì một kỹ thuật cũ của nhân loại lần nữa được khai phá lại. Cho nên, tư liệu của phòng thí nghiệm có thể bán ra tiền. Từ đó, sách trong tay Nhâm Tiểu Túc cũng có khả năng bán được giá trên trời.
Sau chuyến tới thăm nhà kia, tiên sinh kể chuyện gặp lại Nhâm Tiểu Túc trong quán rượu thì xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Cả hai phối hợp rất ăn ý.
Ngược lại, cháu gái của tiên sinh có quen biết Nhâm Tiểu Túc, đôi khi nàng sẽ ra ngoài nghe ngóng chuyện xung quanh, tiếp đó sẽ chạy tới kể cho Nhâm Tiểu Túc nghe rồi mới tới tiên sinh kể chuyện
Việc này khiến tiên sinh kể truyện ủ dột, trong lòng mơ hồ hi vọng tiểu tử Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng nhận nhiệm vụ rồi cút đi cho nhanh…
Thời gian trôi qua từng ngày, nạn dân từ Tây bắc chạy tới Trung Nguyên ngày càng nhiều. Người nên trốn đều trốn ra sạch, có vài tên chạy không kịp đã bị cứ điểm 178 thanh toán.
Có một ít dân chạy nạn tụ tập một chỗ, mỗi ngày tới trước miệng cống của hàng rào 61 kháng cáo với tập đoàn Vương thị. Đồng thời thể hiện rõ họ là nhân vật có mặt mũi, tập đoàn Vương thị không thể đối xử với họ như vậy được.
Không phải nói, đám nạn dân này ngu xuẩn biết bao, cơ mà đúng là đám người này không còn cách nào khác.
Nạn dân chạy tới rất nhiều, mà người trong nhà cũng cần ăn nên đồ đạc không ngừng bị bán ra ngoài.
Đợi tới lúc không còn sẽ bắt đầu làm việc, chỉ có thể làm thế mà thôi.
Ngay từ đầu, Vương thị cũng không muốn phản ứng lại. Chung quy 90% nạn dân đều là quan liêu Tông thị, thậm chí họ còn chẳng có chuyên môn gì cả.
Có ít người cũng có chuyên môn nhưng vừa vặn sau khi nhậm chức cao thì bỏ bê. Vì thế, với tập đoàn Vương thị mà nói, họ chẳng có chút tác dụng nào cả.
Cơ mà về sau, trưởng quan phụ trách quản lý thị trấn thấy mỗi ngày đám người này đều tụ tập chặn miệng cống lại cũng không nên cho lắm. Hắn liền dứt khoát đám cho đám người này một trận.
Bấy giờ, đám nạn dân mới sống trung thực hơn.
Có người bắt đầu làm osin, có người tiếp tục nghĩ cách.
Lưu dân trong thị trấn của hàng rào 61 nhìn đám người từng là cư dân hàng rào sống không tốt bằng mình thì trong lòng thầm chế giễu.
Thậm chí còn có một ít lưu dân chạy tới trêu chọc người nhà của đám nạn dân quan liêu kia. Tuy cũng chẳng làm gì quá đáng nhưng nhìn qua thật sự khó coi.
Chạng vạng tối, Nhâm Tiểu Túc ăn cơm tối tại quán rượu xong thì quay về nhà. Trong lúc hắn đang đọc sách thì nghe tiếng gõ cửa.
Một tay Nhâm Tiểu Túc mở cửa, tay còn lại cầm Hắc đao giấu sau lưng. Người máy nano trong thân thể cũng bắt đầu rục rịch, bất kỳ lúc nào cũng có thể hóa thành thiết giáp.
Thế nhưng ngoài cửa lại là một phụ nhân trung niên xinh đẹp. Dường như đối phương cố tình rửa mặt sạch sẽ trước khi tới. Dùng đồ trang điểm của nạn dân chạy tới từ Tây bắc mà sửa soạn sơ sơ. Trên người nàng mặc một bộ sườn xám nôm khá đẹp mắt.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì à?
Phụ nhân nhẹ giọng nói:
- Ta có thể vào trong không?
- Không được…
Nhâm Tiểu Túc cự tuyệt.
Phụ nhân không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại dầu muối không vào như thế. Nàng bắt đầu nóng nảy:
- Chúng ta đều là nạn dân chạy trốn khổ sở. Ta tới từ hàng rào 146, xem như chúng ta là đồng hương, ngươi có thể đổi cho ta chút đồ ăn không?
Nạn dân sống thoải mái nhất ở đây chỉ sợ có mỗi mình Nhâm Tiểu Túc. Đương nhiên, trong mắt lưu dân, Nhâm Tiểu Túc chính là nạn dân mà bản thân hắn cũng nói thế.
Cho nên, khi nạn dân khác phát hiện Nhâm Tiểu Túc trôi qua thoải mái sẽ đáng chủ ý lên người hắn.
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
- Đổi cái gì?
- Đổi ta.
Phụ nhân khẽ cắn môi.
Nói xong, nàng cố gắng uốn éo thân thể, mong Nhâm Tiểu Túc sẽ nhìn thấy thứ thấp thoáng phía sau đường xẻ của sườn xám.
Không thể không nói, dáng người phụ nhân này rất tốt.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh:
- Ta khuyên ngươi nhanh về thay đồ đi. Đợi trời tối sẽ rất nguy hiểm.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa truyền tới âm thanh của nam nhân, hắn cố gắng nhỏ giọng nói:
- Sao thế, hắn không chịu?
Dường như phụ nhân có chút khuất nhục, nàng khóc nức nở nói:
- Nào có người muốn đẩy vợ mình lên giường của người khác như ngươi chứ?
- Vậy ngươi còn muốn ta làm gì, mọi người cùng chờ chết đói à?
Nam nhân cả giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận