Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1050: Thiếu Soái Nhân Nghĩa

Đoàn tàu hơi nước của Nhâm Tiểu Túc đi từ Chu thị tới Tây Bắc cần 23 tiếng.
Cơ mà giữa đường phải dừng lại nghỉ ngơi nhiều lần nên thời gian thực tế sẽ tầm một ngày rưỡi.
Chung quy đoàn tàu hơi nước cũng không có giường nằm, tất cả mọi người chen chúc nhau đứng ngủ.
Nhà vệ sinh cũng chẳng có.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc phải dừng lại cho mọi người nghỉ ngơi.
Trên đường không ai phàn nàn việc di chuyển chật chội cả.
Dù đi đường mỏi mệt, tất cả mọi người đều ôm trong lòng hi vọng, tới được Tây Bắc sẽ có cuộc sống an ổn hơn.
Đến lúc đó họ có ăn, có việc làm, trong thời gian ngắn không cần lo tai họa từ chiến loạn nữa.
Tất cả mọi người biết Vương thị cùng Chu thị sắp đánh nhau.
Có được một bữa ăn sáng đã là may lắm rồi.
Mà tạm thời Tây Bắc và Tây Nam tương đối ổn định.
Các nạn dân nghe nói, tổng bộ tạp chí hi vọng cũng đã di cư tới Tây Bắc.
Nhâm Tiểu Túc lại dẫn họ tới đó.
Chỉ cần đến Tây Bắc họ sẽ có ăn, mọi người không sợ hắn nuốt lời, có lẽ chính Nhâm Tiểu Túc cũng không nghĩ tới, bản thân lại có danh vọng như thế tại Trung Nguyên.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc từng nghĩ qua, hắn có nên cho thêm người đu ngoài xe không.
Như vậy có thể chở thêm nhiều người.
Cơ mà đoàn tàu chạy với tốc độ 120 ki lô mét mỗi giờ.
Hắn sợ người bên ngoài sẽ bị gió to thổi bay mất.
Sau một ngày rưỡi, đoàn tàu hơi nước rốt cục cũng tới hàng rào 144 của Tây Bắc.
Vương Việt Tức đã sớm cho nhân viên công tác tiến hành tổ chức đăng ký hộ tịch, trên đất trống treo rất nhiều tranh hoặc chữ viết.
"Tới đều là ngườiTây Bắc."
"Tự nhận thầu đồng ruộng, tự thu hoạch hoa màu của mình."
"Hoan nghênh đến gia nhập đại gia đình Tây Bắc."
Nhân viên công tác đứng đợi đoàn tàu tới nơi.
Họ không sợ phiền, mỗi khi có nạn dân xuống xe đều tươi cười chào đón:
"Hoan nghênh đến Tây Bắc, sau này đều là người một nhà."

Lúc này, trong thị trấn trả phiêu đãng mùi hương khoai nướng thơm nức mũi.
Nạn dân nhịn không được mà điên cuồng nuốt nước miếng.
Mỗi khoang đoàn tàu hơi nước đều có một cái cửa.
Nhâm Tiểu Túc không để tất cả cửa đều mở mà chỉ mở một cái để nạn dân xếp hàng từ từ đi xuống.
Hắn thì đứng bên ngoài thân thiết bắt tay từng người.
Nhâm Tiểu Túc vừa bắt tay từng người vừa hòa ái cười nói:
"Mọi người đã được cứu trợ, nhanh chóng đi đăng ký hộ tịch đi.
Đăng ký xong sau này chính là người một nhà, sẽ có khoai tây ăn!"
Các nạn dân cảm động tới rối tinh rối mù, thầm nghĩ vị Thiếu soái Tây Bắc này quả nhiên chính trực, thiện lương, nhân từ, ưu tú, thân thiết...
như trong truyền thuyết.
"Cảm ơn Thiếu soái!"
"Rất cảm ơn ngươi rồi Thiếu soái!"
"Thiếu soái I love you!"
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc cải chính:
"Không cần yêu ta, cảm tạ ta là được."
Các nạn dân lần lượt xếp hàng xuống xe tới, chỉ như vậy đã mất mấy tiếng đồng hồ.
Suốt thời gian này, Nhâm Tiểu Túc không ngừng bắt tay từng người, một màn này cực kỳ cảm động.
Vương Việt Tức ở bên cạnh cảm khái:
"Thiếu soái quả nhiên nhân nghĩa, những nạn dân này lần đầu tới Tây Bắc nhất định trong lòng có chút hoảng hốt.
Thiếu soái đây là đang trợ giúp bọn họ xóa bỏ nỗi sợ hãi trong lòng.
Từ đó sẽ nhiệt tình chân thật xem chúng ta là người nhà! Thiếu soái đã bắt tay hơn hơn sáu ngàn người, đổi lại là các ngươi, có ai có thể kiên nhẫn như Thiếu soái? Cũng chỉ có mỗi Thiếu soái mới có thể làm được!"
Nói qua, Vương Việt Tức trịnh trọng nói với nhân viên công tác trong hàng rào:
"Các vị nhất định phải học tập tinh thần chí công vô tư này của Thiếu soái.
Các ngươi nói xem, Thiếu soái trấn an những lưu dân này có thể đạt được gì? Có thể đạt được tiền tài sao? Không! Hắn làm như vậy là vì sự nghiệp Tây Bắc và chân chính nghĩ cho dân! Chúng ta dù là quan viên hàng rào nhưng nhất định phải nhớ kỹ sứ mạng phục vụ vì Tây Bắc của mình.
Phải hiểu bản thân mới là người phục vụ dẫn, chứ không phải người cầm quyền! Hãy học tập Thiếu soái đi!"
Lời nói này khiến nhân viên công tác nước mắt tràn mi, nhao nhao biểu thị bản thân nhất định sẽ học tập Thiếu soái.
Bấy giờ đại lừa dối đứng bên cạnh Nhâm Tiểu Túc chợt nghe Thiếu soái nhà mình thì thầm trong miệng:
"5891... 5892..."
Đại lừa dối buồn bực nói:
"Thiếu soái, ngươi đang nói thầm cái gì vậy?"
"À… "
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng giải thích:
"Ta điều tra dân số thôi."
Chuẩn xác mà nói, hắn là đang đếm cảm tạ tệ…
Vì sao Nhâm Tiểu Túc phải bắt tay mỗi người? Đều là vì cảm tạ tệ a...
Lần này số nạn dân bọn họ dẫn về từ Chu thị có tổng cộng 6012 người, cảm tạ tệ Nhâm Tiểu Túc thu hoạch chừng 7131 mai.
Có thể nói bình quân mỗi người đều cống hiến cho hắn hơn một cảm tạ tệ.
Rất nhiều người đều cho rằng, việc thu thập nạn dân lần này đem tới thu hoạch lớn nhất cho việc phát triển nhân khẩu Tây Bắc.
Nhưng đối với Nhâm Tiểu Túc, đó lại là cảm tạ tệ a!
Món vũ khí thứ ba rốt cục cũng được mở khóa rồi!
Nhâm Tiểu Túc tìm Vương Việt Tức đang bận rộn:
"Ngươi đã tính toán được Tây Bắc khai hoang đến cùng cần bao nhiêu người chưa?”

Vương Việt Tức không chút do dự trả lời:
"Còn cần thêm 7 vạn người, tuy lần này tới hơn sáu ngàn người nhưng vẫn thiếu rất nhiều.
Đương nhiên ta cũng biết con số này có phần khoa trương, nếu Thiếu soái cảm thấy quá nhiều, hai vạn cũng được..."

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:
"Chỉ 7 vạn người, ít vậy? Nhiều hơn nữa có được không?”

Vương Việt Tức nghe Nhâm Tiểu Túc nói mà ngây ngẩn cả người.
Trong dự đoán của hắn, Thiếu soái có thể kéo tới sáu ngàn người đã là khó lắm rồi.
Kêu Thiếu soái kéo thêm mấy vạn nạn dân thật sự là làm khó người.
Nhưng hắn phát hiện suy nghĩ này sai rồi.
Đối phương còn muốn nhiều hơn nữa kìa…
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Nếu như nhân số Tây Bắc vượt qua bảy vạn người sẽ thế nào?"
Vương Việt Tức nghiêm túc suy tư:
"Thiếu soái, nhân khẩu không phải càng nhiều càng tốt.
Nếu có quá nhiều người sẽ ẩn giấu rất nhiều tai hoạ ngầm, đây là một suy tính rất tổng hợp.
Đầu tiên phải cần nhiều nhà ở hơn, nước bẩn và bài tiết bẩn cần xử lý cũng nhiều hơn khiến việc ô nhiễm nguồn nước tăng cao.
Tiếp đến là vấn đề trị an, chúng ta cần phân phối rất nhiều nhân lực để cam đoan trật tự.
Điều này sẽ đem tới gánh nặng cho hàng rào, bộ máy giáo dục cũng có vấn đề phức tạp.
Hiện tại Tây Bắc vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận nhiều người như vậy."

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Được rồi..."

Vương Việt Tức phát hiện Nhâm Tiểu Túc có phần thất vọng thì nói:
"Bất quá ta chỉ nói về hàng rào 144 thôi.
Nếu Thiếu soái có thể thuyết phục Tư lệnh thực thi chính sách này tại tất cả các hàng rào thì nguồn nhân lực sẽ cần thêm rất nhiều!”
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:
"Rất tốt!"
Bấy giờ, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc vẫy tay với đại lừa dối:
"Đi, lại tới Trung Nguyên lần nữa.
Lần này chúng ta đi không đủ 10 chuyến thì không dừng!”
Vương Việt Tức ở bên cạnh nói:
"Thiếu soái, ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không, không cần nhất thời nóng lòng..."

"Không được…"
Nhâm Tiểu Túc ngôn từ chính nghĩa nói:
"Ngươi không biết nạn dân Trung Nguyên thảm thế nào đâu.
Ta đi trễ ngày nào, ngày đó sẽ có thêm càng nhiều người chết đói!"
Nạn dân cùng nhân viên công tác bên cạnh lần nữa nước mắt tràn mi, mọi người vừa ăn khoai tây vừa than thở:
"Thiếu soái thật sự nhân nghĩa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận