Đệ Nhất Danh Sách

Chương 457: Thiết Giáp

Đột nhiên căn nhà trở nên an tĩnh hơn, Nhâm Tiểu Túc bước đi trong máu. Xung quanh chỉ còn âm thanh huyết dịch chảy. Dường như tất cả kẻ địch trong tòa nhà này đã chết cả rồi.
Trên đường Nhâm Tiểu Túc lên tới tầng 4 thì chợt phát hiện, dường như nơi này không có binh sĩ canh gác nào cả.
Thật kỳ quái!
Giữa tầng 3 và tầng 4 có một cách cửa khóa. Dường như quan quân bình thường không được lên đây.
Rắc một tiếng, Nhâm Tiểu Túc chém nát cửa lớn. Hắn nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài. Chỉ thấy xung quanh tòa nhà có hơn trăm binh sĩ tập kết.
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nhìn tất cả rồi bắt đầu tìm kiếm trên tầng 4. Viện binh bên ngoài muốn quay lại cần một khoảng thời gian. Trong trụ sở nhiều lắm chỉ có chừng 500 binh sĩ mà thôi.
Tính cả hơn trăm người hắn đã giết thì lúc này, bên ngoài chỉ có chừng 200 đến 300 binh sĩ.
Nói thật, thứ Nhâm Tiểu Túc chờ mong là bản thân có thể hấp dẫn thật nhiều binh sĩ Tông thị tới nơi này. Như vậy khi ra ngoài, hắn mới có cơ hội ám sát cao tầng của Tông thị.
Đến lúc này, Nhâm Tiểu Túc tin tưởng việc hắn đột phá trụ sở của Tông thị đã khiến kế hoạch của kẻ địch bị rối loạn.
Khi đi lên tầng 4, Nhâm Tiểu Túc càng thêm hoảng sợ, hắn vô thức trốn về bên phải vì ở nơi rộng rãi này có hơn 30 tên lính đang đứng!
Có điều Nhâm Tiểu Túc đã kịp thời phản ứng, khi hắn phá cửa mà binh sĩ cũng không chút nhúc nhích, phảng phất như tượng điêu khắc đang đứng vậy.
Nhâm Tiểu Túc cẩn thận dò xét thì kinh ngạc phát hiện, hắn nhận ra những binh sĩ này!
Đây chẳng phải là chiến binh nano của Dương thị à?!
Lúc trước, Dương Tiểu Cận được an bài tiêu diệt thổ phỉ, chú ba của nàng đã phái một đội chiến binh nano đi theo để bảo vệ an toàn cho cháu gái.
Thế nhưng Dương Tiểu Cận lại dẫn Nhâm Tiểu Túc đi một đường khác. Từ đấy, Nhâm Tiểu Túc cũng chưa từng thấy những chiến binh nano kia lần nào nữa.
Nhưng… chẳng phải những chiến binh nano này nên theo Tông Thừa tới phía bắc rồi à. Dù thất bại hay gặp chuyện ngoài ý muốn cũng không nên đứng đây như tượng điêu khắc chứ.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nhớ tới những lời Trương Cảnh Lâm từng nói với mình: Căn cứ của Tông thị có một ít manh mối, năng lực siêu phàm của Tông Thừa là khống chế người khác.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ những chiến binh nano bị Tông Thừa khống chế được coi như át chủ bài của Tông thị ư?
Vào lúc này, cung điện trong đầu Nhâm Tiểu Túc nói:
- Vô thức điều khiển robot tìm kiếm được, có nhận không?
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, trước kia đều chờ chiến binh nano chết mới cướp lấy người máy nano, sao tự nhiên bây giờ khác rồi?
Không đúng, Nhâm Tiểu Túc nhớ tới câu cung điện vừa nói, bấy giờ hắn mới nhận ra cung điện nói là điều khiển người máy nano chứ không nói chiến binh nano khi ấy sống hay chết, cũng không nói về việc khống chế trong lúc còn hay không còn ý thức.
Mà những chiến binh nano bị Tông Thừa khống chế này đang ở trong trạng thái hôn mê, cho nên, có phải ý thức cũng đã bị Tông Thừa cưỡng ép hôn mê?
Không thể không nói, sống thế này thật sự rất khổ, sống không được mà sống cũng không xong.
- Chấp nhận!
Nhâm Tiểu Túc gọn gàng linh hoạt tiếp nhận.
Từ sau trận phục kích ở sa mạc, Nhâm Tiểu Túc thường xuyên mong nhớ người máy nano. Đơn giản là thiết giáp chẳng khác nào cái mạng thứ 2 của hắn cả. Có thể khiến ngắn chống lại sự tấn công của vũ khí nóng trong một thời gian ngắn!
Thế nhưng nhớ thì nhớ, Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa có cơ hội kiếm thêm người máy nano mới. Vốn Nhâm Tiểu Túc cũng không ôm hi vọng gì nhiều, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Đúng là đi mòn gót giày tìm không được, đến lúc thấy được chẳng tốn công a.
“Reset chương trình…”
“Khôi phục cài đặt gốc…”
“Xóa chương trình gốc…”
“Cài đặt thành công.”
Dòng suối màu bạc chảy về phía Nhâm Tiểu Túc, hắn cảm nhận được lực lượng quen thuộc lần nữa quay lại.
Dưới lầu truyền tới bước chân dồn dập xem ra binh sĩ tập kết bên ngoài đã không còn kiên nhẫn, muốn cường công vào nơi này.
Nhưng lần này Nhâm Tiểu Túc không để ý tới, chuyên tâm tiếp nhận người máy nano.
Có thiết giáp, mấy trăm binh sĩ Tông thị kia có là gì? Lúc này Nhâm Tiểu Túc cảm thấy an tâm vô cùng.
Một khi hắn lấy lại được lực lượng từ người máy nano thì đám cao tầng ở hàng rào 146 nên cầu nguyện đi là vừa!
Đây mới là trạng thái toàn thịnh nhất của Nhâm Tiểu Túc! Mà hàng rào 146 sẽ trở thành chiến trường cuối cùng tại Tây bắc của hắn!
Không đúng, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đám cao tầng Tông thị kia không cần cầu nguyện làm gì, chỉ cần chờ chết là được rồi.
Bất quá, toàn bộ người máy nano còn chưa kịp chảy vào trong cơ thể Nhâm Tiểu Túc thì các chiến binh nano đã tấn công hắn. Dường như đám người trước mắt đã nhận được mệnh lệnh gì đó nên mới có động thái lạ.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, hẳn là Tông thị đang ở khoảng cách đủ gần để khống chế chiến binh nano!
Tông Thừa!
Khi cái tên này hiện lên đầu Nhâm Tiểu Túc, trong lòng của hắn tràn đầy sát cơ.
Tất cả chiến binh nano đồng loạt tấn công Nhâm Tiểu Túc, chiến binh nano không có người máy nano chẳng khác nào hình nhân bằng giấy khi đối mặt với Nhâm Tiểu Túc cả.
Cùng lúc đó, một nhóm người ở ngoài cửa nhào tới muốn phối hợp với chiến binh nano tiêu diệt Nhâm Tiểu Túc, người tới chính là Tông Thừa!
Nhâm Tiểu Túc cười lạnh, rút đao chém tới. Nhưng Tông Thừa vừa vào cửa là thấy có điều không đúng, lập tức thoái lui, khó khăn tránh né Hắc đao của Nhâm Tiểu Túc!
Tông Thừa kinh ngạc nhìn đám chiến binh nano xi cà que thì tức giận hét lên với Nhâm Tiểu Túc:
- Người máy nano đâu cả rồi. Tại sao người máy nano bên trong chiến binh nano biến mất cả rồi?
Nhâm Tiểu Túc vừa khống chế dòng suối bạc cuối cùng chảy vào người mình, vừa kiên nhẫn giải thích:
- Chiến binh nano không có người máy nano cũng bình thường mà. Giống như chủ quán bánh phu thê cũng không có vợ đấy.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc xác định được, tuy Tông Thừa có thể khống chế người khác nhưng việc đó không giống Nhâm Tiểu Túc có thể khống chế Ảnh tử, Tông Thừa không cảm nhận được các giác quan của đối phương.
Bằng không, Tông Thừa cũng chẳng xông tới nơi này.
Lúc này, Tông Thừa không còn tâm tư chê cười Nhâm Tiểu Túc nữa. Hắn phát hiện át chủ bài lớn nhất của mình không còn thì chẳng chút do dự nhảy khỏi cửa sổ ở hành lang sau lưng.
Quyết đoán nhảy từ lầu 4 xuống, muốn tập hợp với binh sĩ nhằm thoát thân. Tông Thừa biết mình không phải đối thủ của Nhâm Tiểu Túc!
Nhảy từ lầu 4 xuống vẫn tốt hơn là bất đắc kỳ tử!
Nhưng lần này, Nhâm Tiểu Túc tuyệt đối không để kẻ thù sống sót.
Bỏ qua cơ hội lần này, e rằng Tông Thừa sẽ mai danh ẩn tích chạy khỏi nơi này. Đến lúc đó, hắn khó lòng tìm được đối phương trong biển người mênh mông.
Cho nên, đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, cơ hội chỉ có một lần mà thôi.
Trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc đã hoàn thành thiết giáp và đi tới cửa sổ, hắn thấy Tông Thừa khập khiễng chạy trốn vào phòng tuyến của Tông thị. Vừa chạy vừa hô to:
- Giết người ở trên cửa sổ! Nổ súng cho ta!
Thế nhưng vô số đạn bắn vào thiết giáp chỉ để lại lốm đốm tia lửa.
Dưới cái nhìn của vô số người, binh sĩ Tông thị thấy Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nhảy lên, rơi xuống trước mặt họ một cách nặng nề.
Nhâm Tiểu Túc muốn dùng dáng dấp bá đạo nhất mà phó hủy phòng tuyến của Tông thị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận