Đệ Nhất Danh Sách

Chương 463: Chiến Hữu

Không ai biết thiếu niên tới sau lưng Tông thị từ lúc này. Ngay cả Trịnh Viễn Đông một mực quan sát cũng chẳng phát hiện.
Trên thực tế, Tông Thừa phán đoán không sai. Người máy nano của Nhâm Tiểu Túc đã như nỏ mạnh hết đà, năng lượng đã cạn.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng nắm chắc hắn có thể thành công xông qua trận địa cả ngàn người.
Sau một đêm chiến đấu, hắn đã không còn khả năng chịu đựng sự phản phệ từ đoàn tàu hơi nước.
Thế nhưng sao Nhâm Tiểu Túc có thể buông tha cho Tông Thừa và cao tầng Tông thị ở ngay trước mặt mình?
Nếu lúc này Nhâm Tiểu Túc bỏ cuộc, hắn sẽ không còn cơ hội giết Tông Thừa nữa.
Đêm nay Tông Thừa không chết, Nhâm Tiểu Túc không cam lòng.
Cho nên, trong lúc chiến đấu, Nhâm Tiểu Túc đã thừa dịp mọi người không chú ý, trong chớp mắt đổi cho Ảnh tử mặc thiết giáp. Một mặt là do người máy nano không cầm cự nổi sẽ khiến bản thân hắn lâm vào tử cảnh.
Mặc khác là hắn sợ sau khi thiết giáp biến mất sẽ Ảnh tử sẽ bị đạn bắn trúng mi tâm.
Thời điểm Ảnh tử mặc thiết giáp công kích chính diện, Nhâm Tiểu Túc đã tới bên cạnh trang viên giết tới. Binh lực tại đây chỉ tập trung ở nơi chính diện. Nhâm Tiểu Túc dùng cả đêm để ám thị cho Tông Thừa hắn sẽ công kích như thế.
Cho nên trong hỗn loạn, mọi người đã tập thành thói quen Nhâm Tiểu Túc sẽ cường công, khi ấy hắn có thể tranh thủ thời gian tấn công kẻ địch từ chỗ yếu nhất!
Lực lượng phòng ngự ở phía sau trang viên chẳng khác nào thùng rỗng kêu to trước mặt Nhâm Tiểu Túc.
Tông Thừa quay đầu lại, thấy Nhâm Tiểu Túc đánh lén từ phía sau thì cực kỳ hoảng sợ. Nhâm Tiểu Túc kéo một cao tầng Tông thị lại làm lá chắn, nhanh chóng tấn công Tông Thừa.
Tông Thừa liều lĩnh kêu to:
- Giết hắn, không cần để ý con tin trong tay hắn. Mau nổ súng!
Có điều binh sĩ Tông thị vẫn do dự, phải biết, người Nhâm Tiểu Túc giữ làm con tin là thúc thúc ruột của Tông Thừa.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng xông tới chỗ Tông Thừa, vừa cười lạnh với thúc thúc của Tông Thừa:
- Mau cầu cứu đi, bằng không bây giờ ta sẽ chém chết ngươi.
Thúc thúc của Tông Thừa sốt ruột chửi ầm lên:
- Tông Thừa, ranh con ngươi lại không để ý sống chết của ta…
Đột nhiên, Tông Thừa giơ tay cầm súng bắn chết con tin, không để hắn nói tiếp. Gia chủ Tông thị và binh sĩ xung quanh ngây ngẩn cả người.
Trong một giây này, Nhâm Tiểu Túc đã tranh thủ vọt tới gần Tông Thừa.
Chỉ là, khiến tất cả mọi người kinh ngạc ở chỗ, Tông Thừa bị vị siêu phàm giả kia tấn công, không có dũng khí phản kháng lại đẩy phụ thân hắn về thanh đao Nhâm Tiểu Túc đang chém tới!
Một đao này chém xuống, đầu của gia chủ Tông thị rớt ra!
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc ném con tin trong tay xuống. Xông tới Tông Thừa với tốc độ cao, Hắc đao trong tay kia như gió đêm lướt tới, thâm thúy mà băng lãnh.
Rõ ràng đây là thời đại vũ khí nóng mà vũ khí lạnh trước mắt kia lại có thể chém bay hết thảy.
Có binh sĩ Tông thị thấy Nhâm Tiểu Túc không còn con tin che chắn thì lập tức nâng súng lên chuẩn bị nổ súng. Thế nhưng không chờ họ bóp còn thì Ảnh tử đã kịp tới nơi!
Chỉ thấy Ảnh tử điên cuồng tới gần đụng vào trong nhóm binh sĩ, tiếng gãy xương vang lên như pháo nổ!
Ảnh tử vào trận, lúc này nó gần như là chiến lực mạnh mẽ nhất!
- Tồi Thành!
Nhâm Tiểu Túc gào thét.
Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc khom bước đi về phía trước, một đao chém ngang!
Ảnh lửa bùng nổ tạo thành một cây nấm khổng lồ, phảng phất như hình ảnh Hứa Kim Nguyên đang gặm bắp, lại phảng phất như bộ dáng cười ngây ngô của Kim Lam, giống như Nhan Lục Nguyên đứng bên cạnh Tiểu Ngọc Tỷ phẫn nộ khiến tai ách hàng lâm, càng giống như ánh sáng tàn tạ còn lại của một tia hi vọng nào đó.
Từ lúc đó, mỗi đêm Nhâm Tiểu Túc đều nhớ lại một màn kia. Mỗi lần nhớ tới thì tâm hắn đau vô cùng, nhưng hắn muốn nhắc nhở bản thân không được quên hận thù ngày hôm đó.
Thế nên, khi mọi người đều cảm thấy chiến tranh sẽ có người chết thì Nhâm Tiểu Túc lại muốn dẫm tất cả Tiêm Đao Liên còn sống quay lại, một người cũng không được chết.
Bấy giờ, Trương Tiểu Mãn không tin mình có thể sống sót, nhưng Nhâm Tiểu Túc bảo hắn muốn thử.
Cho nên, lúc này, khi Nhâm Tiểu Túc tới trước mặt Tông Thừa, tựa như mang theo binh đoàn từ âm phủ tới nhân gian trở thù. Hắn và Lý Thần Đàn thật sự là cùng một loại người.
Nếu không phải trong lòng Nhâm Tiểu Túc còn một tia sáng, giờ khắc này hẳn hắn sẽ khiến địa ngục giáng lâm xuống hàng rào 146 của Tông thị.
- Chết đi!
Hắc đao chém từ bên hông Tông Thừa chém qua. Nhâm Tiểu Túc nhìn biểu tin không tin của đối phương thì xoay người rời đi.
Ảnh tử phía sau lưng hắn yểm hộ, chống đỡ mưa bom bão đạn giúp Nhâm Tiểu Túc mở ra một đường lui.
Không phải hắn không muốn giết tiếp mà là không thể giết tiếp.
Kẻ cầm đầu đã chết, Tông thị sụp đổ. Tương lai sẽ có binh sĩ tới phá hủy nơi này, hắn không cần xông vào nguy hiểm tiếp.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc cũng đã trúng đạn.
Dù vừa rồi Nhâm Tiểu Túc đánh lén khiến người khác bất ngờ nhưng vẫn có người kịp phản ứng, việc Nhâm Tiểu Túc trúng đạn cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Lúc này, phần bụng Nhâm Tiểu Túc đã bị trúng hai viên đạn. Hắn cần mau chóng thoát khỏi sự truy điểm của Tông thị, lấy đầu đạn ra rồi xoa Hắc dược vào.
Chuyện ngoài ý muốn lần nữa xảy ra, do không còn thiết giáp chống đỡ nên mi tâm Ảnh tử bị trúng đạn. Ảnh tử lần nữa hóa thành một đoàn khói đen tiêu tán trong không khí.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày.
Hắn nghe được tiếng gọi ầm ĩ sau lưng, có tiếng bác sĩ la lối, cũng có người hô đuổi theo.
Truy binh sau lưng không từ bỏ việc truy lùng Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc rời khỏi trang viên, chạy qua hai con đường vẫn không cắt đuôi được binh sĩ Tông thị phía sau.
Nhâm Tiểu Túc còn nghe được âm thanh động cơ của xe việt dã rền vang. Tông thị thật sự phẫn nộ rồi.
Tuyệt lộ?
Nhâm Tiểu Túc cười, vậy thì sao?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc quay người. Hắn quay đầu nhìn hết thảy truy binh phía sau, khói lửa bốc lên cao phảng phất như ngưng đọng:
- Cùng lên đi.
Không ai ngờ Nhâm Tiểu Túc dám dừng lại, càng không ai nghĩ tới dù đã trúng đạn thì Nhâm Tiểu Túc vẫn đám lấy một địch ngàn!
Truy binh thấy một màn trước mắt thì ngừng lại theo bản năng, thậm chí còn có người muốn quay đầu trở về.
Lúc đuổi theo thì thống khoái nhưng trên đường truy đuổi họ không nghĩ tới đuổi theo được thì làm sao? Đuổi theo chịu chết chắc?
Đương nhiên binh sĩ Tông thị biết họ có khả năng đề chết thiếu niên này.
Thế nhưng gia chủ đã mất, họ có giết thiếu niên này cho ai xem?
Hơn nữa, họ sẽ chết không ít người a.
Kết quả, lúc đám binh sĩ phanh lại thì thấy Nhâm Tiểu Túc quay người bỏ chạy…
- Con mẹ nó, bị lừa rồi. Tiểu tử này không còn sức chống trả đâu!
- Tiếp tục đuổi!
Đương nhiên, cũng có người hiểu rõ lợi hại, triệt để quay xe.
Sau khi dừng lại, truy binh chỉ còn một nửa quân lực mà thôi.
Thế nhưng dù là một nửa nhưng vẫn nhiều, có người muốn bắt Nhâm Tiểu Túc lãnh thưởng. Chung quy Tông thị sẽ có gia chủ mới. Tất nhiên người kia sẽ muốn bắt kẻ địch của Tông thị để lập uy. Mà thiếu niên này còn sống ngày nào, e rằng nhân tâm của Tông thị sẽ khó lòng tập hợp.
Tuy trước kia nhân tâm của họ cũng chả nhiều là bao.
Cho nên, bây giờ binh sĩ truy đuổi Nhâm Tiểu Túc với dã tâm bừng bừng
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc bụm miệng vết thương chạy như điên thì có người bỗng nhiên hô to:
- Nhâm Tiểu Túc, mau tới đây!
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, ai đang gọi hắn?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Trương Tiểu Mãn vui tươi hớn hở huơ tay với hắn. Mà đang Tông Thừa đang khua chiêng gõ trống lắp pháo cối và súng máy hạng nặng.
Phó đoàn trưởng đoàn 1237 mang vẻ mặt hận không thể chết đi cho rồi bị trói tay chân ngồi một bên.
Lúc Nhâm Tiểu Túc bỏ họ lại, Tiêm Đao Liên đã mạo hiểm đánh cướp một nhà xưởng quân sự và lấy được xe tải cùng xe việt dã ở đó. Sau đó nhanh chóng chạy tới hàng rào 146!
Đêm nay, quân lực của hàng rào 146 đều bị Nhâm Tiểu Túc kéo qua trang viên dòng chính. Miệng cống phía đông bị Tiêm Đao Liên đột ngột xông phá. Thậm chí họ còn chẳng đụng phải sự ngăn trở nào!
Trương Tiểu Mãn hăng hái đứng đó, trên không trung là ánh lửa ngập trời, chiếu rọi nụ cười thô bỉ của hán tử:
- Mau qua đây, chúng ta tới cứu ngươi!
Nhâm Tiểu Túc ôm bụng đi tới:
- Sao các ngươi lại tới đây?
Phó Nhiêu ở bên cạnh đang bỏ đạn vào súng máy hạng nặng:
- Không phải ngươi bảo Tiêm Đao Liên chúng ta không ai được chết à?
Trương Tiểu Mãn vui cười hớn hở.
Bỗng nhiên hắn nói với Nhâm Tiểu Túc theo cách của Trương Cảnh Lâm:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi còn nhớ ta nói gì không?
Nhâm Tiểu Túc im lặng một chút rồi cười nói:
- Ngươi nói, chiến tranh nhất định sẽ có người chết. Trên chiến trường phải có niềm tin, mọi thứ đều do số phận, nửa điểm không phải do ngươi.
Trương Tiểu Mãn cười:
- Vậy ngươi có nhớ ngươi nói gì không?
Lúc ấy Nhâm Tiểu Túc nói, không thử làm sao biết!
Tiêm Đao Liên, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Một người cũng không được thiếu, dù là ai đi nữa, không được thiếu bất kỳ ai.
Ánh lửa khiến gò má Trương Tiểu Mãn như phát sáng, chiếu rõ hạch cổ cứng rắn của hán tử, vậy mà trông hắn bỗng dưng dễ thương lạ thường.
Hán tử nhổ một ngụm nước bọt ra, cười nói:
- Đánh chết con mẹ bọn nó!
Trong nháy mắt, bốn cây súng máy hạng nặng bắn ra hỏa lực ngậm trời khiến binh sĩ truy đuổi của Tông thị ngã ngửa như đô mi nô .
Từng có người chỉ với hai thanh súng máy hạng nặng chặn giữa giao lộ, chỉ một buổi chiều đã giết hơn 30.000 người. Từ lúc bước vào thời đại vũ khí nóng tới nay, rất nhiều người đều đã quên. Kỳ thật trong chiến tranh, súng máy hạng nặng mới là vũ khí giết địch số một.
Trịnh Viễn Đông ở phía xa thấy một màn này tính lao ra cứu Nhâm Tiểu Túc nhưng chợt phát hiện viện bình của Nhâm Tiểu Túc đã tới hàng rào 146.
Nhìn Tiêm Đao Liên đang yểm hộ nhau trước mặt, bỗng nhiên Trịnh Viễn Đông không muốn làm gián điệp nữa mà muốn quay về Khánh thị tìm chiến hữu của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận