Đệ Nhất Danh Sách

Chương 741: Tìm Bạn

Nhâm Tiểu Túc đứng ngoài nơi trú quân nhìn ngắm bốn phía, nghiêm túc quan sát biểu tình của mỗi người, cứ như đang cố gắng truy xét hung thủ.
Dương Tiểu Cận thấy một màn này thì nhanh chóng cúi đầu, che giấu nụ cười dưới mũ lưỡi trai, sợ bị người khác nhìn ra manh mối.
- Ngươi xem xong chưa?
Trình Vũ nhanh chóng giải thích với Nhâm Tiểu Túc:
- Người thật sự không phải ta giết?
- Thế nhưng ngươi là người đầu tiên lên tiếng….
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi không biết à. Đại đa số hung thủ đều là người đầu tiên tới hiện trường gây án!
Nhất thời, Trình Vũ cạn lời, đây là lúc chơi mấy trò suy luận này hả?
Hắn mặc kệ Nhâm Tiểu Túc mà đưa mắt quan sát những người khác, đoán xem rốt cục là ai gây nên.
Trình Vũ đánh giá miệng vết thương trên thi thể Lý Thần Đàn.
Trông miệng vết thương rất giống do đao gây nên.
Sau đó hắn lập tức liên tưởng tới Hắc đao mà mặt nạ bạc hay dùng.
Chẳng lẽ là mặt nạ bạc làm?
Nhâm Tiểu Túc lặng lẽ quay về ngồi bên cạnh Dương Tiểu Cận, tùy mọi người suy đoán.
Kết quả bấy giờ Vương Uẩn đột nhiên lên tiếng:
- Không đúng…
Mọi người nhìn sang, Vương Uẩn lại nói tiếp:
- Lý Thần Đàn đã chết nhưng vì sao thi thể của hắn vẫn còn?
Chẳng lẽ thực vật dưới lòng đất ăn no rồi?
Không thể nào.
Bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng.
Thiếu chút nữa họ đã quên mất chi tiết này!
Lúc trước, vì để phòng ngừa bị loài thực vật kia tập kích.
Mọi người còn leo lên cây ngủ kia mà.
Bây giờ họ ngủ một giấc tới tới, không chỉ không sao mà thi thể Lý Thần Đàn cũng chẳng bị thực vật ăn mất.
- Chẳng lẽ chúng ta đã rời khỏi phạm vi hoạt động của nó?
Trình Vũ nghi ngờ nói.
- Sẽ không…
Vương Uẩn lắc đầu:
- Ngược lại ta cả thấy Lý Thần Đàn hẳn là có vấn đề.
Có lẽ các ngươi không biết quá nhiều về Lý Thần Đàn nhưng ta từng thu thập thông tin về hắn.
Loại người như thế sao có thể chết một cách lặng yên không tiếng động thế này? Các ngươi có từng nghĩ tới đây chỉ là hàng giả không.
Ví dụ như, hắn chính là T6 của Hỏa Chủng?
- Hàng giả?
Mọi người lâm vào suy tư.
Nếu ở một nơi khác, nghe được câu này mọi người chắc chắn không tin.
Nhưng tới nơi quỷ dị như Thán Sơn, hơn nữa còn là cứ địa nghiên cứu của Hỏa Chủng.
Thật sự rất có khả năng này.
La Lam lên tiếng:
- Quan tâm hắn thật giả làm gì.
Dù sao thì ban đêm cũng phải ngủ trên cây thôi!
Đối với La Lam, thứ hắn quan tâm hoàn toàn không giống mọi người…
- Bớt suy nghĩ nhiều đi, dù sao mọi người cũng phải đi tiếp…
Vương Uẩn cười nói:
- Thay vì quan tâm chân tướng chuyện này còn chẳng bằng nghĩ xem sắp tới chúng ta nên là gì.
Tính toán lộ trình và thời gian một chút, chúng ta đi thêm một ngày rưỡi nữa hẳn là tới trung tâm Thánh Sơn rồi.
Đến lúc đó mọi người sẽ tự ai nấy làm việc hay hợp tác với nhau?
- Hợp tác?
Một người cười lạnh:
- Vương Uẩn, ngươi nghiêm túc chứ.
Ta vẫn chưa tính sổ chuyện ngươi đánh cắp tin tức của Chu thị ta đâu.
Hai người chúng ta hợp tác kiểu gì?
- Vậy tự ai nấy hành động nhỉ?
Vương Uẩn nói:
- Ta thì sao cũng được.
Sao cũng được theo lời hắn nó chính là đi theo Nhâm Tiểu Túc.
Lần này hắn đã từ bỏ việc cướp đoạt vật thí nghiệm 01 rồi.
Vương Uẩn chỉ hi vọng sẽ có thêm thu hoạch gì đó tốt hơn mà thôi.
Hơn nữa, Vương Uẩn càng thêm hi vọng những người khác sẽ tranh với Nhâm Tiểu Túc, đá trúng tấm thiết bản này.
- Các vị…
Trình Vũ đứng dậy nói:
- nếu đã tới đây, hi vọng các vị hãy gác lại hiềm khích lúc trước.
Mọi người hãy nhớ kỹ, đây là sân nhà của Hỏa Chủng.
Ta biết các vị vẫn luôn bảo toàn thực lực.
Nhưng hiện tại chúng ta không được quên, tất cả đều có chúng một kẻ thù.
- Nói cũng đúng…
Nhâm Tiểu Túc phụ họa.
Trình Vũ cảm thấy diễn văn hắn độc rất nhiệt huyết.
Nhưng chẳng biết vì sao khi được Nhâm Tiểu Túc tán thành, hắn đột nhiên cảm thấy, có phải bản thân đã nói gì sai không…
Trình Vũ bỗng cảm thấy nghi ngờ chính bản thân mình…
Trong khu cắm trại, bầu không khí bỗng trở nên im ắng quỷ dị.
Theo sự gia nhập của các đội ngũ các, nhóm người này hiện tại có tới 85 thành viên.
Sự hỗn tạp này khiến Trình Vũ không khỏi đau đầu.
Bấy giờ, Trình Vũ nhìn mặt nạ bạc:
- Ngài có ý định gì không?
- Ngươi làm gì vậy?
Tư Ly Nhân nhìn Lý Thần Đàn, hiếu kỳ hỏi.
Bấy giờ Lý Thần Đàn đang đứng bên bờ suối, biểu tình cổ quái kỳ lạ.
Khi thì kinh ngạc vạn phần, khi thì nghẹn khuất tới cực điểm.
Lý Thần Đàn nghe Tư Ly Nhân hỏi thì đứng dậy giải thích:
- À, bản sao của ta… chết rồi.
- Sao ngươi biết?
Hương Thảo kinh ngạc hỏi.
- Khi hắn ám thị tâm lý cho các ngươi, ta cũng đã ám thị cho hắn.
Hiện tại ám thị này không còn, nói rõ đối phương cũng vậy…
Lý Thần Đàn thản nhiên nói.
Hương Thảo không nói gì.
Thì ra bản chính Lý Thần Đàn thật sự mạnh hơn bản sao nhiều, còn có thể ám thị đối phương mà đối phương chẳng nhận ra.
Cơ mà….
bản sao Lý Thần Đàn chết cũng nhanh quá đi mất….
Một đêm này mọi người ai cũng khó ngủ vì họ không biết nên ứng phó với bản sao Lý Thần Đàn thế nào.
Kết quả tới trưa hôm sau đối phương đã chết rồi.
Là ai giết? Ai có năng lực đó? Là ông chủ của Chu Nghênh Tuyết ư?!
Vốn An Kinh tự mới là chủ đạo cho hành động lần này.
Họ nên nắm quyền chủ động mới đúng.
Thế nhưng mọi chuyện xảy ra luôn khiến người ta không khỏi hoài nghi.
Hương Thảo cảm thấy có gì đó nghẹn lại ở ngực, phun thế nào cũng không ra.
- Nhưng hắn chế thì liên quan gì tới biểu tình của ngươi?
Tư Ly Nhân hỏi.
- À, ta đang nghĩ xem trước khi chết hắn có biểu tình gì…
Lý Thần Đàn giải thích:
- Hắn là bản sao của ta.
Ta dựa vào bản thân để nhìn thấy khuôn mặt nghẹn khuất cùng không cam lòng của hắn.
Rất thú vị nha.
Người bên cạnh nghe Lý Thần Đàn nói thế cũng không biết nên trả lời thế nào.
Quả thật là suy nghĩ của người bệnh thần kinh…
- Vậy kế tiếp thế nào?
Hương Thảo hỏi.
- Ta thấy thế này….
Lý Thần Đàn nói:
- Đầu tiên ta sẽ điều khiển người của Hỏa Chủng đi trước dẫn đường.
Nếu có nguy hiểm gì họ sẽ là người chết đầu tiên.
Chúng ta đi phía sau lén lút múa hát.
Mọi người suy nghĩ:
- Cái gì gọi là lén lút múa hát?
- Các ngươi nghĩ xem, kỳ thật các ngươi cũng đâu quan tâm sống chết của người khác.
Người của Hỏa Chủng chết các ngươi nào để ý, vậy mà còn nói ta là Ác ma?
Lý Thần Đàn bất mãn nói:
- Ta cảm thấy các ngươi mới là Ác ma ấy!
Hương Thảo thầm hét trong lòng.
Bây giờ chúng ta đang hỏi ngươi tiếp theo nên làm gì, tự nhiên nói nhảm vậy làm gì?
Thế nhưng Hương Thảo không dám nói ra miệng.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại:
- Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.
Bây giờ ngươi chuẩn bị làm gì?
- Ta chuẩn bị…
Lý Thần Đàn nhìn vào chỗ sâu hơn trong Thánh Sơn rồi vung tay lên:
- Tìm bạn của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận