Đệ Nhất Danh Sách

Chương 668: Tô Lôi Về

Lúc Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận tới trấn nhỏ, cả hai không chút che giấu việc bản thân có tiền chút nào, hơn nữa còn tận lực bày ra bộ dáng tiêu xài xa xỉ.
Khi họ nói muốn ở lại, một gia đình còn cho họ cả căn nhà để thuê, sau đó cả nhà tới ở nhờ họ hàng. Đơn giản vì như thế có thể kiếm được không ít tiền từ chỗ Nhâm Tiểu Túc.
Láng giềng xung quanh thấy hai người họ dễ nói chuyện thì bưng đồ ăn qua cho Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, thậm chí còn giết gà mái trong nhà hầm đưa tới.
Mà Nhâm Tiểu Túc không cự tuyệt ai cả, ai tới cũng trả tiền rồi bưng vào cho Dương Tiểu Cận ăn.
Hương vị của gà hầm trên núi thật sự rất thơm.
Sau khi đóng cửa lại, Dương Tiểu Cận vừa húp canh gà vừa nói:
- Ngươi muốn cho họ biết ngươi rất có tiền, chỉ cần họ ra tay ngươi sẽ tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ tại đây?
Nhâm Tiểu Túc dò xét bên ngoài từ khe cửa.
Có rất nhiều lưu dân tụ tập cách nhà họ thuê không xa đang thì thầm to nhỏ.
Hắn nói:
- Ngươi nhìn đi, họ có nhiều người như thế.
Chúng ta trực tiếp ra tay họ sẽ chạy kịp.
Ta cũng không rảnh mà truy lùng khắp nơi.
Chỉ hai người chúng ta, tiêu diệt được phân nửa đã không tệ rồi.
Dương Tiểu Cận cười như không cười nói:
- Không phải ngươi muốn nói với bên ngoài chúng ta chỉ là anh em à.
Sao tự nhiên lại thay đổi?
- Chỉ là ta cảm thấy chúng ta không giống anh em, vạn nhất để lộ thì sao….
Nhâm Tiểu Túc thầm nói.
Dương Tiểu Cận nhướng mày, thật ra đóng vợ chồng cũng không tệ:
- Ta vẫn chưa hứa gì với ngươi hết nha.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận:
- Ta đã thay ngươi trút giận vào đám sinh viên của đại học Thanh Hòa rồi.
Không phải ngươi nói ngươi không thích đóa hoa trong nhà kính à.
Ta đạo tặc xong đã nói ta là người ngươi thích.
- Đợi đã…
Dương Tiểu Cận lần đầu nghe được chuyện này.
Nàng im lặng nửa ngày rồi lên tiếng:
- Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Rõ ràng là ngươi nói thích ta trước.
Nhâm Tiểu Túc chất phác cười nói:
- Như nhau, như nhau cả.
Dương Tiểu Cận phát hiện tên Nhâm Tiểu Túc này đúng là không biết xấu hổ.
Bất quá cũng không nói nữa, chỉ hành động mà thôi.
- Hiện tại họ không rõ tình huống của chúng ta lắm, e rằng sẽ không động thủ sớm…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi nói:
- Bất quá ta cảm thấy, thị trấn nhỏ này có phần kỳ quái.
Trông không giống thổ phỉ lắm.
Nhưng vào lúc này, một đoàn người nhỏ quay lại thị trấn.
Lưu dân xông tới:
- lôi Tử, nghe nói ngươi dẫn người tới phương bắc Thảo Nguyên làm ăn.
Sao rồi, có thu hoạch gì không?
Tô Lôi vỗ da lông mình khiêng trên vai, cười nói:
- Nhìn xem đây là gì?
Có lưu dân thấy được lớp da lông sáng bóng kìa thì hai mắt tỏa sáng.
Có người tính tiến lên kiểm tra thì bị đám người Tô Lôi né tránh.
Tô Lôi cười mắng:
- Đây là hàng hóa của kim chủ chúng ta. Đó là vị vua có tài trí và mưu lược kiệt xuất, ngươi sờ hư rồi thì sao mà đền nổi.
Nhâm Tiểu Túc đứng trong phòng nhìn qua khe cửa, có thể nghe rõ động tĩnh bên ngoài:
- Thảo Nguyên? Tiểu Cận, ngươi biết gì về Thảo Nguyên không? Có từng tới đó chưa.
- Thảo Nguyên rất loạn, dân du mục không ngừng chém giết lẫn nhau.
Thỉnh thoảng sẽ xuôi hàng cướp bóc nhà xưởng hoặc lưu dân xung quanh hàng rào 176.
Hơn nữa người trên Thảo Nguyên không có vũ khí quân sự mạnh, hẳn chỉ mới tới thời đại vũ khí lạnh.
Có rất ít người giữ súng nên không quá đáng sợ.
- Vì sao Trung Nguyên không tiêu diệt họ?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi.
Theo ý tứ của Dương Tiểu Cận, dường như sức chiến đầu rất yếu.
- Đánh không được…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Trước không nói khí hậu thất thường và địa hình lạ, chủ yếu là gia súc nơi đó tiến hòa rất mạnh.
Họ tới Trung Nguyên có thể đánh một trận nhưng người Trung Nguyên tới phương bắc thì họ lại tránh đi, căn bản tập đoàn không lùng bắt được.
Trừ phi có tập đoàn đập nồi dìm thuyền, bằng không chuyện tấn công Trung Nguyên rất khó thành công.
Nhâm Tiểu Túc đã hiểu.
Vì tính cơ động của dân du mục mạnh mà tốc độ đội thiết giáp chỉ tầm 60 ki lô mét một tiếng.
Mà dân du mục thì có thể di chuyển tới tốc độ cao, rất dễ chạy thoát.
Mặc khác, Thảo Nguyên không có tài nguyên gì nhiều.
Tài nguyên lớn nhất chính là gia súc, nếu không tính uy hiếp gì lớn, tập đoàn cũng chẳng uy động nhân lực tới Thảo Nguyên làm gì.
Vạn nhất bị tập đoàn khác thừa dịp tấn công thì sao.
- Cơ mà…
Dương Tiểu Cận chuyển giọng:
- Trung Nguyên vẫn luôn muốn chế tài phương bắc, cấm súng ống đạn dược tiến vào đây, nhằm tránh xảy ra vấn đề lớn.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Ta hiểu, thế nhưng họ không có xe tăng và xe bọc thép, để họ dùng súng thì có làm sao.
Không phải nói, thời đại súng đạn lên ngôi là khi thời đại kỵ binh kết thúc à?
- Không, rất nhiều người đã hiểu lầm việc này…
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Trong lịch sử nhân loại, một nửa số vị mua nằm trong top 10 mạnh nhất đều thuộc về thời đại kỵ binh.
Họ dùng pháo công thành đoạt đất khiến kẻ địch không còn biện pháp nào khác.
Về sau, kỵ binh bị loại bỏ là do tính cơ động của ngựa không bằng được công nghệ hiện đại.
Nhưng nếu ngựa tiến hóa thì thật sự khó lòng biết đến cùng kết quả sẽ thế nào.
Theo như lời Dương Tiểu Cận nói, nếu hiện tại người trên Thảo Nguyên có được vũ khí nóng cũng không dùng để làm gì nhiều.
Vì thế không cần thảo luận vấn đề này nữa.
Chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng nói:
- Lôi Tử, hàng hóa mà các ngươi bán hết cả gia sản để mua đã bán được chưa?
Tô Lôi cười:
- Đương nhiên là được rồi, hơn nữa vị vua Thảo Nguyên kia còn mua lại với cái giá rất tốt.
- Đã thế, ngươi cũng nên dẫn theo mọi người cùng kiếm tiền chứ…
Âm thanh lanh lảnh vang lên:
- Thổ phỉ cũng không dễ làm, không bằng đi theo Tô Lôi buôn bán đi.
Tô Lôi cười nói:
- Lý Ma Tử, lúc trước ngươi nói thế nào, chẳng phải bảo việc buôn bán không đáng tin.
Còn nói họ không có tiền, là man nhân à.
Hiện tại muốn nhập bọn có phải trễ quá rồi không?
- Lôi Tử, cũng không thể nói như thế.
Chúng ta từ nhỏ đã sống cùng nhau, chẳng lẽ ngươi phải giúp mọi người mới đúng chứ?
Tô Lôi bình tĩnh đáp:
- Không giúp.
Một đường vất vả mới tìm kiếm được cơ hội, Tô Lôi không cho bất kỳ một kẻ nào trên thị trấn phá rối.
Bất chợt, âm thanh lanh lảnh nọ lại vang lên:
- Ồ, Vương Nhị Cẩu đâu rồi? Không phải hắn đi với các ngươi à, sao không thấy hắn về?
Bạn cần đăng nhập để bình luận