Đệ Nhất Danh Sách

Chương 558: Đi Hay Không Đi


Chuyển leo núi của lão Lý và Tần Sanh kết thúc đã là chạng vạng tối. Khi họ chạy tới hàng rào 74 và thông báo tin tức thì đã làm giữa khuya.
Tin viện quân hàng rào 73 bị tập kích phải quay về khiến tất cả binh sĩ Chu thị đều im lặng.
Lão Lý hỏi:
- Nếu Khánh thị đã sớm truyền tin cho các ngươi, sao các ngươi không điều thêm binh sĩ tới?
Kết quả trưởng quan đồn trú hàng rào 74 đáp:
- Vốn tính triệu tập binh lực nhưng ai ngờ hàng rào 73 vừa vặn xảy ra chuyện? Ai có thể nghĩ tới hai việc trùng hợp như thế. Nếu không có sự kiện Đông Hồ sập đổ, binh sĩ viện trợ đã sớm được điều tới rồi.
Lão Lý im lặng. Kỳ thật chuyện này cũng có sự tham gia của Kỵ Sĩ bọn họ. Tuy cả tổ chức chỉ có một người đi nhưng dù sao cũng vẫn nhúng tay vào. Cho nên, nghiêm khắc mà nói, những người tạo nên sự kiện Đông Hồ đều là đồng lõa của vật thí nghiệm.
Đương nhiên, lão Lý nghĩ nhiều như vậy nhưng những người khác thì không. Tỷ như Nhâm Tiểu Túc chẳng hạn, hẳn cảm thấy chuyện Đông Hồ là do Hỏa Chủng và An Kinh tự gây nên, liên quan quái gì tới hắn…
Nửa đêm vốn là lúc mọi người được nghỉ ngơi, thế nhưng nam nhân bị xung quân tới công trường đều được binh sĩ Chu thị đánh thức, kéo tới xây dựng công sự phòng ngự, chỉ chừa một nhóm nhỏ thay phiên nghỉ ngơi.
Trong tình báo Khánh thị nói cho Chu thị biết, lúc trước Khánh thị đã rất nhức đầu khi đối mặt với chừng vài ngàn vật thí nghiệm. Làn da chúng cứng rắn tới mức đạn bắn cũng chẳng thủng, cần phải dùng súng máy hạng nặng mới được.
Thế nhưng tốc độ đối phương lại cực nhanh, rất dễ chui vào góc chết của tầm bắn. Phản ứng của binh sĩ bình thường không theo kịp tốc độ di chuyển của vật thí nghiệm.
Khi đụng phải tốc độ và sức mạnh gấp hai ba lần bản thân, binh sĩ bình thường sẽ có giảm giác bản thân bị nghiền ép.
Giống như binh sĩ thì trở thành hình ảnh quay chậm mà đó chỉ là tốc độ bình thường của vật thí nghiệm mà thôi. Đánh như thế thì dù có vũ khí nóng cũng phải chịu tổn thất thảm trọng.
Tuy ngươi có thể đánh chết rất nhiều vật thí nghiệm nhưng căn bản người ta không quan tâm thương vong. Ta sẽ chiếm hàng rào của ngươi, trực tiếp dùng dân cư của ngươi để bổ sung tổn thất!
Lão Lý nhìn thoáng qua Tần Sanh:
- Sau khi trở thành Kỵ Sĩ, ngươi hẳn phải tới thị trấn nào đó, ở một năm mà không được sử dụng năng lực của mình. Thậm chí còn không được dùng kỹ năng sinh tồn hoang dã mà ta dạy cho ngươi nữa. Thế nhưng bây giờ là thời khắc gian nan, trước tiên ngươi ở lại cùng ta, giúp đỡ hàng rào chống đỡ sự tấn công của kẻ thù bên ngoài.
Tần Sanh gật gật đầu, hắn hiểu được nặng nhẹ.
Lúc này, thị trấn bên ngoài hàng rào không có người. Lưu dân đã được dời vào tu kiến công sự phòng ngự. Chỉ sợ đây là nhóm lưu dân đầu tiên được vào hàng rào, chỉ là dưới chân họ phải đeo vòng định vị mà thôi.
Đợi chiến tranh kết thúc, lưu dân sẽ phải quay về thị trấn.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo đám Phương Trì lặng lẽ rời khỏi công trường.
Hắn nhỏ giọng nói:
- Trên người ngươi còn cái gì đáng tiền không?
Phương Trì gật đầu:
- Chúng ta có 30.000 tiền mặt cùng năm cái đồng hồ đeo tay.
Trong lúc nói chuyện, biểu tình Phương Trì như đang bị lóc thịt. Phải biết đồng hồ đeo tay của hắn rất đắt tiền, khi phải là tới 20.000 đồng lận đó.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc lại dùng những thứ này đổi lấy một đống lương thực khiến trưởng quan trông coi cười như được mùa. Dù sao mấy thứ này cũng chẳng phải của hắn mà của hàng rào, có thể dùng đống lương thực này đổi lấy đồng hồ thì mắc gì không làm?
Mười túi lương thực đổi được giúp họ ăn đủ trong vòng nửa tháng. Bất quá Nhâm Tiểu Túc không cất vào không gian thu nạp mà để dám Phương Trì đeo trên lưng…
Ngay sau đó, Nhâm Tiểu Túc lại cầm 30.000 đồng tiền mặt cùng năm cái đồng hồ đeo tay để người phụ trách trông coi công trường thả họ đi.
Người phụ trách kia cũng khuyên: Các ngươi về nhà rồi thì nhớ đừng ra ngoài, nếu bị bắt lại thì thần tiên cũng không cứu được.
Nhâm Tiểu Túc thấy trong công trường có hơn 20.000 người. Nhiều tới mức công nhân không có chỗ ở mà chỉ có thể ngủ trên mặt đất.
Cho nên mười mấy người rời đi sẽ chẳng ai phát hiện.
Lúc rời khỏi công trường rồi Phương Trì vẫn không thể tin được:
- Đây là thả chúng ta rời đi hả?
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn Phương Trì:
- Chỉ bắt ngươi làm việc chứ đâu muốn xử bắn ngươi. Nhiều người như vậy cũng không cần mười mấy người chúng ta. Người trong giữ công trường lại là tư quân, đám tư quân này có kỷ luật gì đáng nói chứ?
Những năm gần đây, tập đoàn đã giảm bớt số lượng tư quân. Nói không chừng qua vài năm nữa sẽ không còn tư quân luôn ấy chứ.
Dựa theo lờì Trương Cảnh Lâm nói, người quản lý hàng rào ban đầu là được đề cử tới, khi đó tập đoàn còn chưa đủ mạnh, có vài người quản lý hàng rào nắm giữ binh sĩ để có được địa vị ngang hàng với tập đoàn.
Thế nhưng dần dà, thế lực tập đoàn càng lớn, địa vị người quản lý dần suy yếu. Binh sĩ tư quân chỉ như người quản lý khi mà thôi. Kết quả còn bị nghiện thuốc là mà tập đoàn sản xuất.
Hiện giờ, tập đoàn đã bắt đầu thay thế người quản lý hàng rào. Người quản lý hàng rào như La Lam vẫn có, chỉ là không còn thực quyền nữa mà thôi.
Hiện tại, tập đoàn quang minh chính tại tiếp quản hàng rào, cho nên tư quân còn hay không không quan trọng nữa.
Rất nhiều quan quân tư quân cũng ý thức được điểm này. Họ hiểu rõ tập đoàn sẽ không cần phế vật như họ nữa nên dứt khoát vơ vét được bao nhiêu sẽ vơ vét để sống sung sướng nửa đời sau.
Một đám người lén lút đi trên phố, thỉnh thoảng còn phải đi theo Nhâm Tiểu Túc tránh né xe quân dụng. Vất vả suốt hai tiếng mới tới khách sạn đám Lý Nhiên ở. Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đêm nay có gì đó không đúng. Chẳng lẽ hàng rào phải náo nhiệt hơn chứ, vậy mà đêm nay lặng như sắp đánh nhau tới nơi.
Trong khách sạn, đám Lý nhiên ngồi ở sảnh khách sạn. Vốn Lý Nhiên muốn trở về phòng nhưng Chu Nghênh Tuyết kiên trì muốn ngồi ở đại sảnh. Nàng bảo Nhâm Tiểu Túc sẽ không ở công trường quá lâu. Nói không chừng đợi trời tối họ sẽ trốn ra.
Quả nhiên, khi nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc, Chu Nghênh Tuyết vui vẻ chạy tới. Kết quả lại bị mùi mồ hôi của cả đám người hông cho quay lại.
Lý Nhiên bóp mũi:
- Các người mau đi tắm đi.
- Tắm rửa cái gì…
Nhâm Tiểu Túc cau mày nói:
- Thu dọn đồ đạc, tối nay chúng ta phải rời khỏi hàng rào.
- Tại sao phải rời khỏi hàng rào?
Lý Nhiên hoảng sợ nói:
- Chúng ta vừa mới tới, còn chưa biểu diễn hòa nhạc nữa.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Lý Nhiên. Đúng là không biết nặng nhẹ, bây giờ là lúc nào rồi còn đòi biểu diễn?
Hắn nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Dùng năng lực của ngươi đào một đường hầm, chúng ta thông qua đó rời đi.
- Đường hầm?
Phương Trì nghi hoặc nói:
- Rộng bao nhiêu?
- Một người.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Phương Trì.
- Vậy còn thiết bị của chúng ta thì sao?
Phương Trì kinh hô:
- Nội cái kèn trong mớ thiết bị đó thôi đã là 10.000 đồng rồi.
Lời này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi bối rối, nhạc cụ mà quý như vậy à.
Mười quân nhân mặc thường phục của Vương thị nói:
- Ta cảm thấy chúng ta không cần đi. Dù Khánh thị đánh tới cũng không làm gì cư dân hàng rào. Chúng ta cứ ngốc ở trong khách sạn, không cần sợ. Đến lúc đó chúng ta đưa chứng nhận quân nhân Vương thị ra rồi thương lượng cùng họ. Họ chắc chắn sẽ thả chúng ta đi. Chung quy Khánh thị sẽ không vừa khai chiến với Chu thị lại vừa đắc tội với Vương thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận