Đệ Nhất Danh Sách

Chương 864: Truy Sát Áo Đen

Nhâm Tiểu Túc cùng vật thí nghiệm giao chiến cũng không phải lần một lần hai.
Không biết vì cái gì, trong lòng hắn đối với mấy cái này sinh vật quỷ dị một mực có phần chán ghét.
Sự kiện ở hàng rào 74 còn khiến hắn vui vẻ vài hôm.
Nhưng bây giờ những quỷ này lại xông ra khiến Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, hẳn bóng người Dương Tiểu Cận thấy khi nãy có lẽ là vật thí nghiệm có trí tuệ chăng?
Đây cũng chính là nguyên nhân Nhâm Tiểu Túc đuổi theo vật thí nghiệm.
Nếu bóng người kia thật sự là vật thí nghiệm có trí tuệ thì chỉ cần giết nó đi.
Số lượng vật thí nghiệm sẽ không tăng nữa, không sợ nhân lần lần nữa bị chúng đánh lén.
Sở dĩ vật thí nghiệm khiến nhân loại đau đầu là vì bên trong chúng có một cá thể còn trí tuệ.
Nếu như vật thí nghiệm thấy người liền nhào tới cắn thì Khánh thị đã sớm giết sạch chúng từ khi còn ở Tây nam rồi.
Trong rừng cây, vài đầu vật thí nghiệm chậm rãi vây quanh Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cầm hắc đao đứng ở chỗ cũ đánh giá bốn phía, thế nhưng sau một khắc hắn thấy vật thí nghiệm liền kinh ngạc, bởi vì những vật thí nghiệm này toàn bộ đều là mọi rợ!
Đám mọi rợ bị biến thành vật thí nghiệm bò như loài bò sát, cả đám chẳng khác gì bọn gấu ngựa, khổ người lớn hơn vật thí nghiệm vừa bị Nhâm Tiểu Túc giết gấp mấy lần.
Nhâm Tiểu Túc không thể không kinh ngạc, những vật thí nghiệm mọi rợ này từ đâu tới, chẳng lẽ cá thể trí tuệ kia đã chạy trốn tới phương bắc?
Đúng rồi, lúc trước vật thí nghiệm phá hủy vật tư không phải đang giúp mọi rợ à.
Đám mọi rợ kia có bị ngu không, dám hợp tác với thứ người không a người quỷ không ra quỷ này?!
Hoặc là, cá thể trí tuệ vẫn còn che giấu bản thân.
Bất quá, vật thí nghiệm rốt cuộc là mọi rợ hay người Trung Nguyên đều như nhau.
Khi đám vật thí nghiệm nhòa tới, Nhâm Tiểu Túc không đối chiến ngay mà chạy đi.
Nhâm Tiểu Túc không cầu một kích mất mạng mà từng đao chém lên người vật thí nghiệm, không quá liều lĩnh và mạo hiểm.
Cùng lúc đó, hắn có thể nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Sau năm phút đồng hồ, mười vật thí nghiệm tư chi không con nào còn hoàn chỉnh, chẳng mất tay thì cũng cụt chân.
Mắt thấy hơn 10 vật thí nghiệm sắp mất đi năng lực hành động, hai vật thí nghiệm quay đầu bỏ chạy, Nhâm Tiểu Túc đuổi theo.
Điều này giúp Nhâm Tiểu Túc xác nhận được phía sau chúng có người điều khiển.
Nhâm Tiểu Túc vung đao chuẩn bị chém chết hai đầu thí nghiệm thì sau tán cây, một bóng người áo đen xông tới, góc độ rất vừa vặn và nham hiểm, đó là khi đao của Nhâm Tiểu Túc vừa chém xong, mất đi khả năng hành động nhanh!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc muốn xoay người phòng bị cũng khó khăn!
Thế nhưng nghe tiếng gió trên đỉnh đầu, Nhâm Tiểu Túc cười lạnh nói:
Chính là ngươi!
Tồi thành!
Trong chớp mắt, hai mắt Nhâm Tiểu Túc biến thành màu đỏ, như trầm luân trong luyện ngục.
Lực lượng khổng lồ từ đôi mắt lan ra toàn thân, Nhâm Tiểu Túc rống giận cưỡng ép thay đổi thân thể.
Dùng sức mạnh đó thay đổi động năng quán tính, xoay người chém về phía áo đen!
Lưỡi đao xẹt qua áo đen, tơ vàng được thêu trên áo choàng bị cắt đứt.
Vật thí nghiệm được bao trùm bên trong kêu lên mấy tiếng kỳ quái, tựa như không ngờ nhân loại trước mặt mình lại lợi hại thế!
Nó thông qua khe hở nhìn ánh mắt thiếu niên.
Đôi con ngươi màu đỏ hồng chẳng khác nào của ác quỷ.
Trong giây phút điện quang hỏa thạch, vật thí nghiệm khó khăn thay đổi sức eo cùng thân hình tránh tánh đi lưỡi đao nhưng thân thể áo đen cũng đã bị cắt mất một mảng lớn.
Sau khi nó hạ xuống thì hốt hoảng chạy về sau, đâu còn bộ dáng khí định thần nhàn như khi nữa.
Bất quá tố chất thân thể vật thí nghiệm so ra thì cao hơn T5 một đoạn, điều này khiến Nhâm Tiểu Túc thật sự không ngờ tới.
Trên đường truy sát, Nhâm Tiểu Túc thấy vật thí nghiệm khác nhảy vọt lên, hung hãn không sợ chết tranh thủ chút thời gian cho áo đen.
Vật thí nghiệm mọi rợ dần chết đi, áo đen cũng được thở dốc một lúc.
Thế nhưng đây không phải tin tốt cho Nhâm Tiểu Túc, Tồi thành sắp hết.
Nhâm Tiểu Túc cầm đao chậm rãi đi đến chỗ áo đen, hắn lạnh giọng hỏi:
- Ngươi trốn khỏi hàng rào 74 bằng cách nào?
Vật thí nghiệm sửng sốt một chút rồi đứng dậy khàn khàn cười nói:
- Ta nhớ được ngươi cây đao này, khi đó ngươi hẳn đang mang mặt nạ bạc.
Ngươi cũng ở hàng rào 74 khi đó.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn đối phương, thằng này đã xem lão Hứa thành hắn rồi.
Bất quá cũng không khác nhau là mấy.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía áo đen, hắn đột nhiên hỏi:
- Về sau ngươi đi phương bắc? Để ta đoán một chút, đám mọi rợ đột nhiên xuôi nam cũng là bút tích của ngươi?
Áo đen sửa sang lại áo mũ của mình, nói:
- Phương bắc dần bị nước biển băng lãnh bao phủ, người phương bắc xuôi nam tìm kiếm nơi ở mới có gì không thể?
Đây là lần đầu Nhâm Tiểu Túc nghe về tình huống phương bắc.
Thì ra nơi ở của đám mọi rợ không còn mới xuôi nam.
Bất quá cũng không thể lấy lý do này mà thoải mái tàn sát dân trong thành được.
Chiến tranh vốn ngươi sống ta chết, chuyện này đã định, không chết không thôi.
Đám vật thí nghiệm này đúng là âm hồn bất tán.
Sau một khắc, áo đen chợt thấy đôi mắt Nhâm Tiểu Túc không còn ánh hồng sửng sốt một chút, cười ha hả:
- Nguyên lai ngươi cũng chỉ có thể lợi hại trong chốc lát.
Thì ra nói chuyện với ta là đang đợi cứu binh à? Đáng tiếc, hiện tại không ai có thể cứu ngươi.
Nói xong, áo đen đột nhiên xông tới, bàn tay màu xám của nó chụp vào ngực Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không có né tránh, tùy ý đối phương chạm vào ngực mình, mà hắn thì cần lấy cổ tay đối phương.
Hai bên đứng yên, đáy mắt Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh.
Áo đen thầm nghĩ không tốt, dùng toàn lực tránh thoát hai tay Nhâm Tiểu Túc, nghiêng người nhảy lên như muốn tránh né cái gì đó.
Một viên đạn bắn vào bắp chân nó.
Đạn màu đen không dừng lại mà bắn xuyên qua chân áo đen, tiêu thất trong một thân cây.
Nhâm Tiểu Túc không để ý thương thế trên người muốn truy sát áo đen nhưng áo đen không hề ham chiến, trực tiếp mượn cơ hội khập khiễng trống vào trong núi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận