Đệ Nhất Danh Sách

Chương 436: Quân Trinh Sát Khó Chơi

- Đi thôi, tăng tốc độ hành quân. Thừa dịp họ mau phục ở phía trước, chúng ta quay lại hàng rào 144!
Nhâm Tiểu Túc ra quyết định.
Các chiến sĩ Tiêm Đao Liên cũng không hỏi vì sao Nhâm Tiểu Túc biết đối phương đang mai phục ở đâu. Dù sao họ cũng đã quen rồi.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhíu mày. Phòng trinh sát này phản ứng còn nhanh hơn hắn tưởng. Đối phương thấy không mai phục thành công Tiêm Đao Liên thì lập tức đuổi theo!
- Thật khó chơi.
Nhâm Tiểu Túc cau mày.
Bất quá hắn cũng có thu hoạch ngoài ý muốn!
Từ trước tới nay, Ảnh tử luôn ẩn nấp một cách bí mật nơi hoang dã… vừa vặn thích hợp cho truy lùng tay súng bắn tỉa.
Lúc này, Ảnh tử đang đối mặt với tay súng bắn tỉa. Khi loại binh chủng đặc biệt này đụng phải Ảnh tử mạnh mẽ, không cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào, một đao chém là xong…
Thế nhưng, quân trinh sát của Tông thị đã nhanh chóng đuổi tới. Lúc trước đối phương còn kiên nhẫn truy đuổi thì nay đã bắt đầu liều mạng tập kích. Dường như họ muốn dùng ưu thế về số lượng và thể năng để đoàn diệt Tiêm Đao Liên ngay tại đây.
Từ trước tới nay, đội trinh sát này là đội mạnh nhất trong quân đội Tông thị. Không ít người dứt khoát gọi họ là đội đặc chủng.
Tuy Tiêm Đao Liên đã đánh quá không ít trận nhưng khác biệt giữa họ và quân trinh sát vẫn rất luận. Dù là thể năng, thương pháp hay năng lực sử dụng chiến thuật thì Tiêm Đao Liên cũng khó lòng so được với quân trinh sát.
Mắt thấy khoảng cách hai bên ngày càng gần, thậm chí Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng dám dùng Ảnh tử để kéo chậm tốc độ của đối phương. Lỡ mà Ảnh tử bị bắn trúng mi tâm, e rằng một màn mà Phó Nhiêu bị đánh sẽ diễn lại.
Hiện tại, Ảnh tử được Nhâm Tiểu Túc ưu tiên dùng trong việc điều tra.
Nhâm Tiểu Túc từng thử dùng Ám ảnh chi môn ném lựu đạn nhưng đội quân trinh sát này rất lợi hại. Hắn từ bí mật mở Ám ảnh chi môn ra thì nhận phải một phát bắn.
Mai mà góc độ Ám ảnh chi môn Nhâm Tiểu Túc mở ra không thông qua hắn. Bằng không chỉ sợ viên đạn sẽ thông qua Ám ảnh chi môn mà bắn trúng hắn!
Nếu hắn duỗi tay ra, e rằng chưa được mấy giây là bị bắn cho tan nát.
Họ gặp phải cường địch rồi!
Đây là lần đầu Nhâm Tiểu Túc đối diện với một chi quân được huấn luyện nghiêm chỉnh như thế. Cảm giác áp bách chẳng khác nào khi hắn đụng phải Hứa Man tại Cảnh Sơn cả.
- Tiểu Túc, không phải chúng ta chạy không thoát chứ?
Tiêu Tiểu Thần có chút khẩn trương, hắn hỏi:
- Nghe nói lúc một người sợ hãi sẽ kêu tên người thân thuộc nhất của mình?
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn đối phương:
- Vậy ngươi biết "con mẹ nó" là ai không?
Trương Tiểu Mãn dở khóc dở cười, hắn nói:
- Bây giờ là lúc nào mà các ngươi còn tấu hài. Bằng không ngươi chạy trước đi Nhâm Tiểu Túc, ngươi đi nhanh, dẫn theo họ đi.
Ta và Đội 1 ở đây tạo thành tuyến phòng ngự, yểm hộ các ngươi rời đi!
Tới lúc phải đưa ra sự lựa chọn, chung quy vẫn phải có người dùng tính mạng bản thân bảo vệ người khác.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trương Tiểu Mãn;
- Ngươi muốn chết dữ vậy à? Yên tâm, lần này có ta ở đây, ngươi muốn chết cũng khó.
Đột nhiên, một đoàn sương mù đen xuất hiện, đoàn tàu hơi nước xông ra khỏi sương mù chạy tới hiện thực.
Đám Trương Tiểu Mãn nhìn đoàn tàu như một con quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện. Đoàn tàu to lớn khiến các binh sĩ Tiêm Đao Liên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Đồng thời cũng không khỏi chấn kinh, e rằng đây lại là năng lực siêu phàm của Nhâm Tiểu Túc.
Đến cùng Nhâm Tiểu Túc có bao nhiêu năng lực siêu phàm? Việc này vượt ngoài những gì họ biết từ trước tới giờ!
Hai ba loại thì thôi đi, cơ mà sao vẫn còn nữa?
- Lên đi…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Dẫn các ngươi đi hóng mát bằng xe.
- Quát, đây là lần đầu tiên lão tử ngồi xe lửa hóng mát á…
Ngoài miệng nói thế nhưng động tác mọi người lên tàu cũng nhanh hơn. Sau khi cả đám đã lên tàu. Đoàn tàu chạy giữa đường núi như trên đồng bằng về phía bắc.
Quân trinh sát đuổi theo nửa ngày, thấy một màn này thì chậm rãi dần lại. Từng người không khỏi trợn mắt há mồm nhìn, ngược lại không biết nên làm gì bây giờ.
Doanh trưởng quân trinh sát tức giận. Ngươi có năng lực này sao không dùng sớm hơn đi, chúng ta đặc biệt đuổi theo các ngươi hai ngày rồi mới đem cái trò này ra xài?!
Làm sao, có năng lực không muốn khoe khoang, muốn làm người bình thường a?
Lúc này, tâm tình doanh trưởng lộn xộn:
- Thông tín viên, mau liên hệ với bộ chỉ huy. Nói những hàng rào ở phương bắc mau chóng đề cao cảnh giác, có một đoàn tàu kỳ quái đang chạy tới!
Sau khi Nhâm Tiểu Túc điều khiển đoàn tàu chạy được vài chục ki lô mét thì đột nhiên vòng lại hàng rào 144. Lần này địch nhân đã nắm được hành tung của hắn, đi tiếp chẳng phải tự tìm đường chết.
Hơn nữa thủ quân ở phương bắc Tông thị hẳn cũng đã chuẩn bị sẵn trận địa đón địch.
Ngược lại, quay về hàng rào 144 lại khá gần.
Đối diện với quân trinh sát, đánh hay chạy đều là lựa chọn tốt, muốn chạy chỉ cần vượt sông Bắc Vịnh là được.
Tuy đoàn tàu hơi nước chạy trong núi không bị trở ngại nhưng ngồi trên xe cũng không dễ chịu gì.
Các binh sĩ Tiêm Đao Liên nắm lấy tay vịnh, không ngừng gào khóc, kêu loạn:
- Con mẹ nó!
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ nói:
- Các ngươi xem đi, ta đã nói lúc sợ hãi sẽ hô "con mẹ nó" mà, chắc chắn không còn sức mà gọi tên người khác đâu.
Tốc độ của đoàn tàu rất nhanh, trong chớp mắt đã rời khỏi nơi hoang dã. Vài giờ sau thì tới địa phận hàng rào 144.
Nhâm Tiểu Túc đứng ở đầu tàu nhìn phía trước, bỗng nhiên nói:
- Phía trước có một chi đội, hẳn là một đại đội. Các ngươi có muốn ngồi trên tàu luyện bắn với họ không?
- E rằng hai đại đội này là đội ngũ hộ tống vật tư. Lương khô chúng ta không còn nhiều, làm một chuyến đi…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Cơ mà đoàn tàu này của ngươi có đủ cứng rắn không vậy?
- Cứng rắn lắm! Tấn công!
Nhâm Tiểu Túc sảng khoái đáp. Đoàn tàu hơi nước lướt giữa cuồng phong gào thét, một đường chạy trên cánh đồng hoang vu.
Đã lâu Nhâm Tiểu Túc không thoải mái như thế này!
Đoàn tàu nhanh chóng tiếp cận hai đại đội kia. Chỉ là tới gần mới phát hiện đối phương không vận chuyển gì cả.
Lúc này, phó đoàn trưởng đoàn 1237 dẫn theo hai đại đội chuẩn bị đón tân đoàn trưởng Tông Hàn của họ tới hàng rào 144.
Nghe nói trước kia Tông Hàn là lữ trưởng của chiến lữ tác chiến ở sông Bắc Vịnh. Vì chiến sự ở tiền tuyến thất bị nên bị cắt chức. Bất quá mọi người hiểu rõ phía trên Tông Hàn là Tông thị, sớm muộn gì hắn cũng phục chức. Cho nên bây giờ phải hầu hạ ông lớn này cho tốt.
Phó đoàn trưởng ngồi ở ghế phụ của xe tải vận binh. Lái xe chở Tông Hàn ngồi trong xe việt dã đột nhiên rống to:
- Không tốt, phía sau có một đoàn xe lửa đang chạy tới!
Đoàn tàu chạy phía sau xe nên chỉ có thể nhìn thấy thông qua kính chiếu hậu. Phó đoàn trưởng nghe vậy thì hứng thú hỏi:
- Xe lửa ở đâu ra vậy? Thứ đồ chơi này chỉ có ở giữa hàng rào 145 và 146 thôi!
- Không phải, thật sự có xe lửa!
Lái xe nóng nảy.
Phó đoàn trưởng nghi ngờ thò đầu nhìn ra sau. Kết quả thấy được một đoàn tàu hơi nước cuồn cuộn chạy tới. Ống khói của đoàn tàu phụt ra một đống khói đen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận