Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1102: Ăn Trộm

Lúc đứng lại, Nhâm Tiểu Túc mới có thời gian tỉ mỉ dò xét vị nữ Vu sư này.
Đối phương ăn mặc không khác gì thợ săn tiền thưởng hắn từng gặp, chỉ là trên mặt có thêm một khăn che màu đen, trông có hơi khác biệt.
Thân hình đối phương có chút nhỏ gầy, trong lúc rượt đuổi, Nhâm Tiểu Túc không thể nhận ra nhưng hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện đối phương là nữ.
Đây là lần đầu Nhâm Tiểu Túc thấy nữ Vu Sư.
Nói thật trước đó hắn còn tưởng Vu Sư chỉ truyền nam không truyền nữ.
Chung quy hắn chưa từng thấy nữ Vu Sư này, trong Vu Sư chí cũng không nói tới.
Bất quá, việc này cũng không ảnh hưởng tới chuyện Nhâm Tiểu Túc cướp đoạt Chân Thị Chi Nhãn.
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên:
"Là gia tộc Tudor phái ngươi tới đây sao, vì sao phải ám sát Mai Qua?"
Kết quả vừa hỏi xong, đối phương ngược lại sửng sốt:
"Ám sát Mai Qua? Giết hắn làm gì?"
"Ha ha…. "
Nhâm Tiểu Túc ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Ban đầu ta vừa vào thành trấn đã nhận ra có thợ săn tiền thưởng được phía tới để ám sát hắn, ta cũng đoán được là gia tộc Tudor các ngươi a."

Nhâm Tiểu Túc nói chuyện thế này với đối phương là vì không có ý định để đối phương rời đi.
Người Thiếu soái Tây Bắc muốn giữ, nhất định không chạy được.
Nữ Vu sư nhíu mày:
"Chúng ta khinh thường đám Vu Sư làm tay sai cho các gia tộc, đừng có gộp ta với chúng làm một.”

Nghe những lời này, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, chẳng lẽ thợ săn cũng có hai loại? Lúc trước hắn không nghe Mai Qua nói tới chuyện này.
"Ngươi cùng bọn họ có gì khác nhau?"
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc hỏi, hắn thật sự rất tò mò.
"Bọn họ bán mạng vì tiền tài, chúng ta có tín ngưỡng của chính mình… "
Nữ Vu Sư lạnh lùng nói:
"Loại tay sai cho Vu Sư như ngươi thì hiểu cái gì? Làm như mới biết chuyện này không bằng, còn giả bộ thanh thuần cái gì.”

Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, đây là lần đầu hắn bị người ta mắng là giả bộ thanh thuần, thật muốn đánh người mà…
"Chỉ là một đám thợ săn tiền thưởng thôi, ngươi giả bộ cái gì.
Còn nói cái gì bọn họ vì tiền tài, các ngươi vì tín ngưỡng nữa… "
Nhâm Tiểu Túc không vui:
"Tín ngưỡng của các ngươi là cái gì? Kiếm tiền sao?"
"Đúng vậy, kiếm tiền…. "
Nữ Vu sư đáp.
Nhâm Tiểu Túc:
"? ? ?"
Thiếu niên thầm nghĩ, tín ngưỡng của đám người này cũng thuần túy ghê ha…
Nữ Vu Sư bổ sung:
"Nhưng chúng ta chưa bao giờ lợi lấy tiền của Vu Sư.
Dân chúng bình thường chỉ cần bỏ một đồng tiền thuê chúng ta, chúng ta cũng chấp nhận trừ gian diệt ác! Loại tay sai cho Vu Sư như ngươi sao có thể hiểu được tín ngưỡng sánh cùng nhật nguyệt này chứ.”

Nghe xong câu này, Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người.
Không phải vì đối phương nói trừ gian diệt ác gì đó đâu.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng không có hứng thú gì với loại trượng nghĩa ngoài miệng nhưng sau lưng toàn làm chuyện bẩn thỉu này.
Thế nhưng, tín ngưỡng sánh cùng nhật nguyệt thì hắn rất quen tai!
Tần Sanh từng nói, Trương Thanh Khê từng nói, Lý Ứng Long từng nói, đây là lời răn của tổ chức Kỵ Sĩ!
Hắn vừa nói muốn tìm tổ chức Kỵ Sĩ tại vương quốc Vu Sư thì bây giờ lại nghe được câu này.
Điều này khiến hai mắt Nhâm Tiểu Túc nhất thời tỏa sáng!
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, rất có thể nữ Vu Sư cảm thấy đánh không lại hắn nên muốn tìm cách kéo dài thời gian.
Bằng không lấy tác phong cẩn thận của đối phương sao đột nhiên lại nói nhiều như thế với hắn làm gì.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không muốn nghĩ nhiều.
Dù đối phương có cứu binh hay thủ đoạn còn che giấu gì đó hắn cũng không sợ.
"Kỵ Sĩ? Nhâm Hòa?"
Nữ Vu Sư nhíu mày:
"Nói cái gì thế, hết Miên Dương Nhân lại đến Kỵ Sĩ, có phải đầu óc ngươi có vấn đề không."

Nhâm Tiểu Túc thầm cười ha ha.
Chẳng lẽ lời đối phương nói chỉ là trùng hợp.
Có lẽ đối phương không có quan hệ gì với tổ chức Kỵ Sĩ hết?
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc không có cách nào để phán đoán chính xác được, chỉ có thể thăm dò.
"Ngươi nói ngươi không giết Mai Qua, vật ngươi lén lút lẻn vào trong tháp Vu Sư làm gì?"
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi:
"Ngươi đừng nói là muốn lên ngắm phong cảnh, muốn ngắm phong cảnh ngươi có thể đến giáo đường Vu Sư bên cạnh, chỗ đó cao hơn hẳn."

"Ta chỉ muốn lấy một cuốn sách từ chỗ của hắn thôi… "
Nữ Vu Sư lạnh lùng nói:
"Nếu ngươi không xuất hiện, ta lấy sách rời đi là xong.
Vốn sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy."

Nhâm Tiểu Túc cười hỏi:
"Trộm sách? Ngươi trộm sách lại không cho người khác quản.
Sao ngươi bá đạo thế.
Có quỷ mới tin ngươi lẻn vào tháp Vu Sư chỉ để trộm sách.
Mai Qua đi nhiều năm như vậy sao các ngươi không trộm.
Hết lần này tới lần khác lúc này mới trộm? Thế nào, ngại trộm lúc không có người thì không kích thích?"
"Mắc mớ gì tới ngươi… "
Nữ Vu Sư nói.
"Ngươi không tới giết Mai Qua, vậy ngươi nói ta biết ngươi muốn trộm quyển sách nào.
Có lẽ ta có thể làm chủ đưa nó cho ngươi rồi biến chiến tranh thành tơ lụa….”

Nhâm Tiểu Túc nói.
"Ha ha, ngươi tưởng ta ngốc hả…."

Nữ Vu Sư cười lạnh.
Vừa mới dứt lời, dưới chân Nhâm Tiểu Túc đột nhiên bốc lên một đoàn bụi mù, nhanh chóng bao bọc lấy thiếu niên!
Chỉ là trong tích tắc, Nhâm Tiểu Túc triệu hồi thiết giáp!
Nhưng dù vậy, Nhâm Tiểu Túc vẫn thầm cả kinh.
Vừa rồi đối phương rõ ràng không cầm Chân Thị Chi Nhãn trong tay, hơn nữa hắn cũng không phát hiện đối phương có đồng lõa tới gần a.
Trong chớp mắt này, nữ Vu Sư quay người chạy thì thấy được lão Hứa lạnh lùng đứng sau lưng.
"Nha!"
Nữ Vu Sư bị mặt nạ bạc của lão Hứa làm cho giật mình!
Nói thật, hơn nửa đêm vừa nghiêng đầu đột nhiên trông thấy người đeo mặt nạ bạc cười như không cười nhìn mình thật sự rất giật mình a.
Màn khói nhanh chóng tản đi, Nhâm Tiểu Túc giải trừ lớp thiết giáp trên người cười lạnh:
"Muốn chạy? Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy?"
Đường đường Thiếu soái Tây Bắc, Kẻ phá hủy hàng rào, người phụ trách kế hoạch đại hưng Tây Bắc lại thiếu chút nữa lật thuyền trong tay một tiểu nữ.
Nhâm Tiểu Túc thật sự không chịu được khuất nhục này a!
Nữ Vu Sư thấy bản thân không còn đường chạy thì quay đầu nghiêm túc nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Thật ra đây chỉ là hiểu lầm."

Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đen rồi khoanh tay lại.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?"
Vừa dứt lời, trong bóng râm cách chỗ hai ngươi đứng không xa có một ít mũi tên được bắn ra.
Âm thanh xé gió cực kỳ lợi hại!
Hơn mười mũi tên bay tới nhắm vào Nhâm Tiểu Túc và lão Hứa.
Không đợi mũi tên tới gần Nhâm Tiểu Túc, hắn đã tránh được.
Mà lão Hứa thì mạnh hơn, đánh nát hết mũi tên bắn về phía mình.
Đợi Nhâm Tiểu Túc đứng vững thì không thấy nữ Vu Sư đâu nữa.
"Ta có thể thả ngươi đi, nhưng ngươi cũng đừng làm ta thất vọng… "
Nhâm Tiểu Túc nhìn về một hướng:
“Truyền tin này tới cho các đồng bạn của ngươi.
Ta chờ ngày các ngươi tới tìm ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận