Đệ Nhất Danh Sách

Chương 815: Hết Thảy Đều Không Giống Với Lúc Trước

Vương Tử Dương là người quản lý vừa nhận chức của cục tình báo Khổng thị.
Vốn hắn chỉ là trưởng phòng nhưng hiện được thăng chức, mà Chung Trăn lại tiếp nhận vị trí hắn từng là trước kia.
Đáng tiếng Chung Trăn thượng vị chưa tới mấy hôm, ngồi còn chưa ấm chỗ đã tạch.
Trưa hôm nay Vương tử Dương còn cảm khái, nói mạng của Chung Trăn không tốt lắm.
Hiện tại đột nhiên Vương Tử Dương cảm giác mạng của hắn chắc cũng không tốt….
Vương Tử Dương không phải người ngu, thấy Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận từng bước đi tới hoàn toàn không sợ hãi.
Tuy tâm tình hắn đã tụt dốc không phanh.
Trong thời đại thuộc về siêu phàm giả này hắn chẳng khác một một con cừu non trong mắt của các đại nhân vật.
Tỷ như hai vị siêu phàm giả trước mắt này.
Bấy giờ, xe của hắn chỉ cách cục tình báo chừng 2 con đường.
Vương Tử Dương cố gắng để ngũ khí của mình trấn định hơn:
- Đi, quay xe về!
Thế nhưng vừa nói xong, trên phố vang lên một tiếng nổ, Vương Tử Dương ngạc nhiên nhìn lại thì thấy chẳng biết từ lúc nào cô gái đứng đối diện đã giơ súng bắn tỉa lên, cứng rắn bắn nát động cơ xe!
Khói trắng bốc lên che phủ tầm nhìn.
Đợi khi khói tản đi, Vương Tử Dương đã thấy đối phương đứng cạnh xe mình.
Vương Tử Dương lạnh hết cả người, đối phương dám nổ súng khi cách cục tình báo không xa chứng tỏ có chỗ dựa, hắn nữa căn bản cũng chẳng sợ viện binh.
Vào lúc này, lái xe nuốt nước bọt, nói:
- Trưởng quan, xe chúng ta là xe chống đạn đó!
Vương Tử Dương nghe xong thì hay mắt sáng lên, thế nhưng chưa được bao lâu thì một tiếng rắc xuất hiện.
Xe bị thanh đeo màu đen trong tay thiếu niên cắt đôi.
Một màn này khiến lái xe choáng váng, đây là xe chống đạn mà.
Sao có người có thể dùng đao chém đôi được chứ?
Hơn nữa đối phương cắt chiếc xe ra trông chẳng khác nào dùng dao cắt một cái bánh ngọt.
Nhâm Tiểu Túc đẩy một nửa chiếc xe ra, cười nói:
- Ngươi là Vương Tử Dương?
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc nắm tay Vương Tử Dương, Dương Tiểu Cận đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy chẳng khác nào cán bộ hàng rào ra ngoài an ủi lưu dân cả….
Mà cái nắm tay này trực tiếp khiến Vương Tử Dương bối rối.
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Hẳn là đối thủ cạnh tranh của Vương Uẩn, về sau Vương Uẩn cũng xem như người Tây bắc chúng ta, nên cho hắn một món quà lớn…
Nhâm Tiểu Túc nói chưa hết lời, kết quả Vương Tử Dương vừa nghe tới hai chữ Vương Uẩn thì lập tức phản ứng:
- Đợi chút, các ngươi vì cướp ngục mới tới giết ta đúng không.
Ta cho các ngươi điều khiến chất nổ! Ta có mang trên người!
Lời còn chưa dứt, Vương Tử Dương lập tức lấy một cái hộp tinh xảo từ trong túi ra, kích thước chỉ cỡ một hộp thuốc lá.
Nhâm Tiểu Túc mở hộp ra nhìn, bên trong mà mộ nút bấm điều khiển từ xa.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
- Rất thông minh, vậy…
“Phanh!”
Tiếng súng lục vang lên, Vương Tử Dương trong xe đã chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Máu phun tung tóe khắp nơi, nhuộm cho cửa sổ thành một màu đỏ chết chóc.
Ngay sau đó, Dương Tiểu Cận tiện tay bắn vào lái xe một phát.
- Sao lại giết hắn?
Nhâm Tiểu Túc cười khổ:
- Ta tính dẫn hắn tới phòng giam bí mật, nơi không chừng còn có chút tác dụng gì đó.
- Giết cũng giết rồi, đi thôi…
Dương Tiểu Cận phất tay:
- Đừng xoắn xuýt những chuyện đã qua.
Ngươi chưa xem phim điện ảnh của Mục Vãn Cả à, nhân vật phản diện đều chết do nói quá nhiều.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ, đối phương trước sau vẫn cứng rắn như thế.
Bấy giờ, người của tổ chức tình báo đuổi tới thì thấy vết máu loang lổ trên cửa sổ xe từ xa.
Mà chiếc xe vốn được thiết kế để chống đạn nay nằm trơ trọi trên đường.
Nhìn thiếu nam thiếu nữ càng chạy càng xa kia họ lại không có can đảm đuổi theo!
- Gọi tiếp viện, phòng 1, phòng 2… kêu tất cả tiến hành truy sát hai người này cho ta!
...
Hàng rào 176.
Vương thị đã tiến hành tu sửa tường thành bị phá hủy xong.
Bấy giờ tường mới có màu sắc khác với tường cũ, trên xấu xí lại chẳng có tí đồng nhất nào.
Từ khi Vương thị tiếp quản nơi này, ban đêm hàng rào vô cùng yên tĩnh, mà gần đây lại càng thêm tĩnh lặng, dường như cư dân hàng rào biết sắp sửa có chiến tranh nên đều trốn trong nhà.
Chỉ là họ không biết khi nào trận chiến mới diễn ra mà thôi.
Có người nói, lần này không phải là người Thảo Nguyên.
Thế nhưng họ nghĩ mãi không ra, chẳng phải phương bắc chỉ có người Thảo Nguyên thôi hả?
Bấy giờ, trên tường thành có hơn 10 người rọi đèn pha xuống.
Ánh sáng lóa mắt như lưỡi kiếm lợi hại chĩa về phía bắc.
Việc này đêm tới cảm giác như bất kỳ lúc nào nguy cơ cũng sẽ bùng nổ.
Cây cối trong bán kính 10 ki lô mét xung quanh hàng rào đều bị chặt đi, giúp tầm nhìn của đèn pha càng thêm rộng rãi.
Những cái cây bị chặt được vận chuyển vào hàng rào, làm thành công sự phòng ngự mới.
Bên cạnh đèn pha là súng máy hạng nặng và súng lựu đạn màu đen.
Còn có binh sĩ vác súng trên vai, đạn đã lên nòng nữa.
Mọi người luôn trong trạng thái căng thẳng lo lắng mà quan sát, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết gì.
Quan chỉ huy Vương thị đứng ở đỉnh tường thành, khuôn mặt lạnh lùng.
Dù đã đầu xuân vẫn mang găng tay, cho thấy gió lạnh vẫn chưa lùi.
Sĩ quan phụ tá đứng bên cạnh thở ra một ngụm khói trắng, khó hiểu nói:
- Trưởng quan, bây giờ chúng ta hẳn nên từ bỏ hàng rào 176.
Dùng thế núi sau lưng dựng nên phòng tuyến chứ không phải phòng ngự trong hàng rào.
Nếu đối phương có vũ khí hạng nặng thì sao, chúng ta có khác gì mấy cái bia ngắm đâu.
Trong chiến tranh hiện đại, tường thành chẳng khác nào gân gà, hoàn toàn không cách nào xây dựng phòng tuyến hữu hiệu, thứ họ cần là địa hình đồi núi phức tạp kia kìa.
Quan chỉ huy nói:
- Lính trinh sát bên ta không phát hiện kẻ địch có vũ khí hạng nặng.
Hiện tại tường thành vẫn có tác dụng.
Hơn nữa chúng ta cũng không kịp sơ tán mấy chục vạn cư dân trong hàng rào.
- Chúng ta quản đám người này làm gì…
Sĩ quan phụ tá thở dài:
- Nơi này vốn không phải hàng rào của chúng ta.
- Hiện tại đã là hàng rào của chúng ta…
Quan chỉ huy bình tĩnh nói:
- Để đối mặt với chiến tranh với Khổng thị, Hỏa Chủng, thậm chí là Chu thị sắp tới, sức lao động là thứ chúng ta cần hơn hết thảy.
Nếu như chết người mà vẫn đủ người vận hành nhà xưởng thì ta cũng không ngại lui quân.
Quan chỉ huy nói xong thì quay đầu nhìn lại trong nội thành.
Bên trong hàng rào là sông ngòi uốn lượn, một đường đen sì thẳng tới dưới tường thành, chia hàng rào thành hai nửa.
Trong lúc này, một binh sĩ tuần tra nghe được tiếng nước động, họ nhìn về phía bờ sông thì thấy hơn 10 cái bóng xám bò lên.
Kèm theo đó là tiếng gầm gừ phảng phất như kèn lệnh trong chiến tranh.
Có người rống to:
- Sao chúng có thể đột phá chốt chặn đường sông chứ?
- Nổ súng.
Binh sĩ tuần tra gấp gáp nổ súng, thế nhưng đạn chỉ ghim vào lớp da xám của đám người mà thôi.
Chỉ trong nháy mắt, đội binh sĩ tuần tra này đã bị 10 vật thí nghiệm xông lên xé xác.
Đây là sự đắc ý của vu sư mặc áo choàng đen.
Từ trước tới nay, tố chất thân thể người Trung Nguyên tương đối yến, vật thí nghiệm tuy cường đại nhưng vẫn chưa đủ là khó họ.
Nhưng hiện tại đã không còn giống như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận