Đệ Nhất Danh Sách

Chương 505: Công Viên Giải Phóng

- Ngươi sẽ không chạy khi chưa hoàn thành nhiệm vụ chứ?
Chu Nghênh Tuyết nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc, như muốn nhìn ra gì đó.
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Trốn cái gì? Ta cũng có chính sự muốn làm đó!
- Chính sự gì?
Chu Nghênh Tuyết hiếu kỳ, nàng rất muốn biết lý do Nhâm Tiểu Túc làm chuyện ngày hôm nay.
- Đương nhiên là làm nhiệm vụ cấp D và cấp C rồi.
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói.
Chu Nghênh Tuyết không khỏi vô lực.
Siêu phàm giả truyền kỳ gì mà chạy đi tranh đoạt nhiệm vụ cấp D với cấp C vậy, hắn không tự thấy xấu hổ sao.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Biểu hiện của đám Ngô Đồng hôm nay thế nào? Có dị thường gì không?
- Cũng không có gì dị thường cả, chỉ canh giữ ở ngoài ngõ hẻm Hồng Tụ, chuẩn bị buổi tối tập kích mục tiêu.
Nhưng vì tiếng súng vang lên đột ngột, ai cũng về nhà nên chúng ta đành rút lui…
Chu Nghênh Tuyết giải thích.
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Cẩn thận bốn người này, ta cảm thấy nhiệm vụ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khả năng cao bốn người này sẽ hố chúng ta.
- Vâng, chủ nhân.
Bỗng dưng Chu Nghênh Tuyết ngậm miệng, vừa nói xong mấy chữ kia, nàng bỗng thấy có gì đó không đúng!
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi vừa nói gì?
- Không có gì…
Chu Nghênh Tuyết suýt khóc:
- Nói nhầm.
Nhâm Tiểu Túc lặng yên nhìn nàng nửa phút:
- Ăn cơm đi, có chừa cơm cho ngươi đấy.
Hai người đi vào trong.
Chu Nghênh Tuyết lập tức hóa thành hình thái cao lãnh:
- Phụ tá, bưng cơm của ta ra đây.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời cạn lời. Chu Nghênh Tuyết này chuyển trạng thái nhanh dễ sợ.
Ngô Đồng nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Bưng cơm của chúng ta ra luôn đi.
Kết quả Chu Nghênh Tuyết nói:
- Phụ tá của ta chỉ làm việc cho ta, các ngươi muốn ăn thì tự làm cơm ăn đi.
Đều đã lớn cả rồi, không có tay có chân mà ngồi đó sai xử người của ta?
Theo Chu Nghênh Tuyết, bốn người Ngô Đồng cố ý không giúp nàng tiến vào hàng rào, có việc cũng chẳng thương lượng với nàng đã tỏ rõ quan hệ hay bên, không cần phải khách sáo làm gì.
Người ta đã như thế, nàng cũng không chịu thiệt thòi.
Hơn nữa, Chu Nghênh Tuyết sợ Ngô Đồng ép Nhâm Tiểu Túc đi nấu cơm thì về sau họ sẽ không cần ăn cơm nữa…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Không có cơm, ta chỉ làm hai phần cơm thôi.
Đồ ăn rất đơn giả, là khoai tây bào sợi chua cay, trứng gà xào cà cùng thịt heo rừng xào.
Thịt heo rừng là ổ heo rừng mà Nhâm Tiểu Túc đụng phải trên đường tới Trung Nguyên.
Mà đám Ngô Đồng ngồi một bên, vừa ngai bánh bích quy khô cằn vừa yên lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết ăn cơm nóng.
Âm thanh lạnh lùng Ngô Đồng vang lên:
- Đây ở khu dân cư, buổi tối ngươi để đèn sáng lại không nấu cơm, bình ga cả năm không đổi, ngươi không thấy sẽ khiến người khác nghi ngờ à. Ngàn vạn lần đừng xem thường sức quan sát của láng giềng.
Tình huống nhà ngươi ra sao, đối phương đều rõ đấy. Thậm chí họ còn có thể nhớ rõ một ngày nào đó ngươi ăn mấy phần sủi cảo nữa kìa.
Chu Nghênh Tuyết vừa ăn cơm vừa nói:
- Người kia có nói về kế hoạch kế tiếp của Chu Hi Long không?
Ngô Đồng nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Tầm sát thương xa nhất từ súng ngắm của ngươi là bao nhiêu?
Chu Nghênh Tuyết kiêu căng nói:
- Trong vòng 2 ki lô mét không vấn đề.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc liền kinh ngạc. Hắn chỉ là đại sư súng ống, Dương Tiểu Cận mới có kỹ năng súng ống hoàn mỹ còn chưa nổ như thế. Con nhỏ này vậy mà nổ không ngượng mồm.
Ngô Đồng nghe Chu Nghênh Tuyết nói thế thì yên tâm hơn:
- Ngày mai Chu Hi Long sẽ tới công viên Giải Phóng để gặp một nhân vật quan trọng. Đây là cuộc gặp cá nhân. Đến lúc đó, người của Chu Hi Long sẽ trải rộng khắp công viên, nhân số có thể lên tới hàng trăm.
- Nhiều thế à?
Chu Nghênh Tuyết nghi ngờ:
- Vậy chúng ta có nên dời ngày không?
Ngô Đồng nhìn Chu Nghênh Tuyết và Nhâm Tiểu Túc;
- Thời điểm nhiều người sẽ khiến địch nhân nới lỏng cảnh giác. Lần này đều dựa vào năng lực bắn tỉa của Chu tiểu thư cả.
...
Bốn giờ sáng, không ít công nhân tiến vào công viên, dọn dẹp sạch sẽ xung quanh.
Nhóm công nhân hôm nay tương đối đặc thù, có thêm một ít hán tử nửa.
Bên ngoài công viên Giải Phóng đã sớm có mấy xe bán kem, trông rất giống thật. Thế nhưng đó đều là nhân viên đặc biệt cả.
- Vị trí số 10, kiểm tra thiết bị âm thanh.
Một người ngồi trong xe, nói với tai nghe.
Sau đó, bên tai hắn vang lên âm thanh "123456789". Người ngồi trong xe nghe vậy thì nói:
- Hoàn tất kiểm tra, lắp đặt camera cho điểm giám sát.
Đây đều là việc thường ngày với thành viên của tổ tình báo. Họ mai phục khắp nơi để tránh cuộc gặp gỡ sắp tới xảy ra vấn đề gì đó.
Những người giám sát kia vừa vặn tỏa ra khắp các lối ra vào trong công viên, camera được lắp đặt không chừa một ngõ ngách nào bên trong cả.
Đến sáng, nhân viên đã mặc sẵn đồ thể thao xuống xe, giả bộ chạy bộ sáng sớm. Nhìn sơ qua chẳng khác nào cư dân bình thường.
Ngồi trong xe là năm người không nhúc nhích, nhìn chằm chằm màn hình giám sát, vừa phát hiện nhân vật khả nghi lập tức thông báo, khóa chặt mục tiêu, lưu lại ảnh chụp và so sánh với kho dữ liệu.
Giằng co mãi hơn sáu tiếng, đoàn xe của Chu Hi Long nhanh chóng chạy tới cửa ra vào của công viên Giải Phóng.
Ông ta xuống xe cùng hai người bảo vệ, từ từ đi vào trong công viên. Bây giờ đã là 10 giờ sáng.
Chu Hi Long đã tới tuổi trung niên, mái tóc hoa râm hai màu, thân mực âu phục màu tím trông vô cùng nghiêm túc.
Bảo vệ bên cạnh hắn không ngừng điều phối nhân viên thông qua tai nghe:
- Bổ sung một tiểu đội tới điểm 6, điểm 7 rút lui, ngụy trang quá giả, quay về viết kiểm điểm cho ta.
Người này chính là “Đại nội tổng quản” bên cạnh Chu hi Long, hết thảy mọi chuyện của ông ta đều được hắn quản lý.
Chu Hi Long ngồi vào một cái ghế dài, các điểm khống chế gần nhất tầm 1.2 ki lô mét.
Hơn nữa, hai tòa cao ốc xung quanh có sẵn tay súng bắn tỉa phục kích.
Bất quá, người có hẹn với Chu Hi Long chậm chạp không xuất hiện. Thế nhưng ông ta không vội, bình tĩnh ngồi trên ghế dài, hộ vệ thì đứng sau leng.
Không chỉ có thế, trong bụi có gần đó có một đội võ trang được trang bị đầy đủ chờ lệnh, có thể hành động bất kỳ lúc nào.
Mãi tới 11 giờ, đoàn xe của La Lam mới chạy tới.
Thân hình ta mộng dẫn theo 12 tên thuộc hạ đi vào công viên. Hắn như không thấy đám người mặc thường phục kia.
La Lam đeo một cái kính râm mà Chu Kỳ sau lưng hắn thì không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, trên gáy còn dấu son môi chưa phai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận