Đệ Nhất Danh Sách

Chương 855: Lại Chiếm Tiện Nghi Của Ta!


Lần này Vương Uẩn cùng đám người Quý Tử Ngang bắc thượng, đại lừa dối không có đi theo, đơn giản vì chiến sự phương bắc nổ ra, có quá nhiều tin tức cần thu thập, rất nhiều công tác dụ dỗ cần thừa dịp hỗn loạn mà làm.
Vừa lúc đó, tổ chức tình báo bên ngoài của Tây bắc lặng yên không một tiếng động bắt đầu kế hoạch hạng nhất có tên “Đại hưng tây bắc”. Nôm na là dụ dỗ càng nhiều binh sĩ có thể tới Tây bắc sau khi chiến tranh kết thúc, cùng nhau xây dựng nơi này...
Đương nhiên, hiện tại thì chưa thể làm được gì, cơ mà đại lừa dối phải chuẩn bị để về sau thực hiện cho thuận tiện.
Cho nên, người hướng dẫn đám Vương Uẩn chính là Trương Tiểu Mãn.
Vương Uẩn đánh giá hàng rào 144 trước mặt, chỉ thấy đại môn hàng rào rộng mở, người bán hàng rong thường xuyên qua lại chỗ cổng thành, có người mới từ Trung Nguyên đến tây bắc, cũng có người tây bắc chuẩn bị hàng hóa xong để đi tới Trung Nguyên.
Trong hàng rào ra, thị trấn vốn cũ kỹ nay biến thành một có chợ khổng lồ, mọi người ở trong chợ không ngừng rao hàng, mà những con buôn khắp các hàng rào hoặc Trung Nguyên sẽ tới đây để nhập hàng.
Sinh cơ trong thị trấn bừng bừng, phi thường náo nhiệt.
Quý Tử Ngang nhìn một màn này, hỏi:
- Sao ngươi muốn tới Tây bắc?
- Là vầy…
Vương Uẩn gật gật đầu nói:
- Mấy năm trước ta từng tới Tây bắc truy sát phản đồ, khi ấy nơi này còn thuộc quyền quản lý của Tông thị.
Vậy lúc trước tây bắc có bộ dáng gì?
Quý Tử Ngang hỏi.
- Khi ấy ta không vào hàng rào, chỉ dừng một lúc ở thị trấn. Thị trấn thì không khác gì Trung Nguyên, thậm chí lưu dân ở đây sống còn khổ hơn. Chung quy vật tư nơi này cũng khan hiếm…
Vương Uẩn nhớ lại:
- Hiện tại thì khác, ngay cả thị trấn của Lạc thành cũng không phồn vinh bằn.
- Đúng vậy a…
Quý Tử Ngang gật gật đầu:
- Đâu còn là thị trấn ta biết. Có lẽ đây là lựa chọn chính xác của chúng ta.
Vương Uẩn đi đến một chỗ bán kim loại, hỏi:
- Lão ca, ngươi là người nơi nào a?"
- Ta? Ta là người Tây bắc…
Chủ tiệm cười nói:
- Vì sao hỏi như vậy?
- Chúng ta mới từ Trung Nguyên qua, muốn hỏi một chút chuyện ở đây. Lão ca lúc trước ngươi là người ở trong hàng rào sao?
Vương Uẩn hỏi, hẳn nghĩ những người này hẳn là buôn bán từ trong hàng rào chuyển ra đây. Lưu dân nào có vốn liếng đề buôn bán gì.
- Không phải, ta là lưu dân…
Người trung niên cười nói.
- Vậy ngươi lấy đâu ra tiền vốn a?
Vương Uẩn kỳ quái nói.
- Cứ điểm 178 cho chúng ta vay, nói là trợ giúp chúng ta buôn bán. Ta nghe nói lưu dân cũng xin nên đi xin thôi…
Người trung niên cười giải thích.
Vương Uẩn có chút sửng sốt, thật ra ngân hàng của tập đoàn cũng cho người dân vay, chỉ là trước khi vay phải xác nhận tư chất và tài sản cần thế chấp mới được duyệt.
Thế nhưng lưu dân trước mắt chắc chắn không cái tài sản gì có thể thế chấp a, hơn nữa cũng chưa nghe qua cái ngân hàng của tập đoàn hội cho lưu dân vay, lại còn không lấy lời nữa chứ.
Nói là cho vay, kỳ thật càng giống hỗ trợ tài chính, giúp lưu dân có vốn làm ăn hơn.
Người trung niên cười nói:
- Bất quá hiện tại tây bắc cũng không còn sự phân hóa lưu dân hay cư dân hàng rào. Tất cả mọi người được tự do ra vào thành, chứng minh thư của lưu dân và cư dân hàng rào không có cái gì khác nhau.
Vương Uẩn cảm khái:
- Cứ điểm 178 thật sự rất quyết đoán.
Lúc trước Vương thị cầm mở một tòa hàng rào cho lưu dân, toàn bộ thế giới đều cảm thấy một bước này của Vương thị sải chân quá lớn, lại không nghĩ rằng tây bắc trực tiếp toàn diện hủy bỏ phân biệt giai cấp giữa lưu dân cùng cư dân hàng rào.
Đương nhiên, người hàng rào sẽ có chút ghét bỏ lưu dân, nhưng dần dà, lưu dân cùng người hàng rào sẽ dần bị đồng hóa, không ai phân biệt rõ ràng nữa.
Lúc này, đám Vương Uẩn thấy tận mắt xác nhận tây bắc chỉ với mấy tháng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trong đáy lòng họ không khỏi rung động, cũng chẳng biết vì sao lại có một cảm giác như có người ủng hộ mình, phảng phất bị cảnh tượng tràn đầy sức sống trước mặt đồng hóa.
Xế chiều hôm đó họ đã tìm được nơi đánh quân tại hàng rào 144, Vương Uẩn đứng trước nơi ra vào của doanh trại đưa một bức thư do chính tay đại lừa dối viết:
- Mong ngươi chuyển phong thư này cho đoàn trưởng Trương Tiểu Mãn.
Đám binh sĩ canh gác có chút sửng sốt, sau đó một quan quân đối nói:
- Đi, gửi cho lữ trưởng đi.
Lời này vừa ra Vương Uẩn khiến có chút sửng sốt, lúc trước đại lừa dối nói con hắn chỉ là đoàn trưởng mà, xem ra đã lên chức a.
Bất quá Vương Uẩn cũng có thể lý giải, chung quy cứ điểm 178 thu thập tất cả tây bắc, địa bàn thoáng cái lớn hơn thiệt nhiều lần, bọn họ cần càng nhiều lính tới thủ hộ mảnh đất này. Trụ cột vững vàng trước kia nhanh chóng được thăng tới chức vụ càng thêm trọng yếu.
Qua hơn mười phút đồng hồ, một binh lính nói với Vương Uẩn:
- Mời mấy vị, lữ trưởng gọi các ngươi tới.
Lúc tiến vào doanh trại, Vương Uẩn thấy được trên đường đỗ chừng trăm chiếc xe tải vận binh, thậm chí còn có xe vận tải vận chuyển vật tư, nhìn qua vô cùng tráng lệ.
Vương Uẩn thấp giọng nói:
- Tây bắc muốn chuẩn bị cho chiến tranh a. Ngươi nhìn những xe vận tải đó, còn có người đang không ngừng chuyển vật tư lên đó. Nếu như không phải chiến tranh sẽ không cần bày ra trận thế lớn vậy.
- Chiến tranh? Đánh nhau với ai?
Quý Tử Ngang nhíu mày:
- Chẳng lẽ là cùng Khánh thị?
Bấy giờ, Trương Tiểu Mãn đã ra đón, hắn nhiệt tình nhìn về phía Vương Uẩn:
- Ta đã đọc được thư, hoan nghênh các vị gia nhập cứ điểm 178 của chúng ta. Ta đã truyền tin các vị đến cho Vương Phong Nguyên, hắn sẽ phái người tới đón các vị đi cứ điểm 178, các vị không có dị nghị với việc này a?
Vương Uẩn gật gật đầu:
- Không có dị nghị, trước khi đến cha ngươi từng nói đã an bài xong cho.
- Cha ta?
Trương Tiểu Mãn sửng sốt một chút:
- Cha ta gặp các ngươi khi nào?
Vương Uẩn vừa nhìn phản ứng của Trương Tiểu Mãn này thì ngây ngẩn cả người!
Vương Uẩn nhìn nhìn bức thư của đại lừa dối trong tay Trương Tiểu Mãn, hắn thăm dò nói:
- Đại lừa dối nói a, không phải đại lừa dối là cha ngươi sao? Trương Hổ Thắng? Trương Hổ Thắng, ngươi biết không?"
Chỉ thấy Trương Tiểu Mãn giận tím mặt quăng thư xuống đất:
- Lão vương bát đản ở bên ngoài vẫn không quên chiếm ta tiện nghi, cha ta đang đi làm trong nhà xưởng tại 178 cứ điểm đó!
Vương Uẩn:
- ? ? ?
Quý Tử Ngang:
- ? ? ?
Nói thật, Vương Uẩn thế nào cũng không nghĩ tới, đại lừa dối lại có tật nhận vơ này. Hơn nữa hắn thấy vẻ mặt tức giận của Trương Tiểu Mãn càng tin đại lừa dối ăn nói bậy bạ. Mà đây cũng có phải lần một lần hai đâu!
Trong lúc nhất thời, Vương Uẩn cũng không biết nên như thế nào nói đại lừa dối thế nào. Chả biết những gì hắn ta nói là thật hay giả, mà thật giả thế nào chỉ có thể để người nghe tự mình phán đoán.
Trương Tiểu Mãn điều chỉnh tâm tình một chút rồi nói:
- Các ngươi trước ở lại nơi đóng quân một ngày, ngày mai người của Vương Phong Nguyên sẽ đến hàng rào 144, ta còn có chuyện rất trọng yếu, trước hết không dẫn các ngươi đi tham quan được.
Vương Uẩn đột nhiên hỏi:
- Tây bắc muốn đánh trận sao?
- Cũng không gạt các ngươi làm gì…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Ngày mai bộ binh sẽ bắc tiến, cùng Trung Nguyên chống lại phương bắc.
Vương Uẩn sửng sốt một chút:
- Đi giúp Vương thị cùng Hỏa Chủng à?
- Không…
Trương Tiểu Mãn lắc đầu:
- Không phải đi giúp Vương thị cùng Hỏa Chủng, mà là giúp đỡ người Trung Nguyên.
Vương Uẩn cùng Quý Tử Ngang liếc nhìn nhau một cái, tây bắc trợ giúp Trung Nguyên thật sự không kiếm được lợi lộc gì, thế nhưng cứ điểm 178 vẫn quyết tâm làm.
Trong lúc bất chợt, Vương Uẩn ung dung nói:
- Vậy chúng ta cùng đi với ngươi, các ngươi đi tới Trung Nguyên cũng cần một người quen thuộc nơi đó. Mà ta thì có cả bản đồ Trung Nguyên trong đầu.
Trương Tiểu Mãn nghĩ nghĩ:
- Việc này ta xin chỉ thị cấp trên mới được. Bất quá các ngươi tàu xe mệt nhọc, mới từ Trung Nguyên qua, kỳ thật không cần cùng người tây bắc chúng ta mạo hiểm.
Vương Uẩn nghĩ nghĩ nói:
- Chúng ta bây giờ cũng là người tây bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận