Đệ Nhất Danh Sách

Chương 739: Nhâm Tiểu Túc Biểu Diễn Ảo Thuật

- Ngươi không buồn ngủ?!
Mấy chữ này quanh quẩn trong khu cắm trại.
Những người khác đều ngủ như không nghe thấy gì.
Chỉ có duy nhất Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn con hàng này.
Dường như đây là chuyện rất bình thường, hơn nữa còn ghét bỏ vì con hàng này ngạc nhiên.
Bản sao của Lý Thần Đàn rất không vui.
Năng lực siêu phàm của hắn là thôi miên người khác.
Vị đại ca này, có thể tôn trọng hắn một chút được không? Ta thôi miên ngươi, ngươi nói ngươi không buồn ngủ là xong việc?
Lúc này Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây?
“Lý Thần Đàn” cười một cách kỳ quái:
- Ngươi tới được, mắc gì ta không tới được?
- Tư Ly Nhân đâu?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- À, ngươi nói tiểu loli hả? Nàng ngủ rồi…
Bản sao Lý Thần Đàn nói:
- Còn ngươi, ngươi tới đây làm gì?
Trong lúc nói chuyện, bản sao Lý Thần Đàn ngồi xuống một nơi cách Nhâm Tiểu Túc không xa.
Ở giữa hai người là một đống lửa, hai bên như bạn bè nói chuyện với nhau vậy.
Bản sao Lý Thần Đàn đã nhận ra thiếu niên trước mắt biết Lý Thần Đàn, hơn nữa quan hệ còn rất tốt.
Mà hắn lại có diện mạo y đúc Lý Thần Đàn.
Tất nhiên có thể đóng giả được!
Bản sao thầm nghĩ, không biết vì sao đối phương lại không bị thôi miên, khả năng cao là do tinh thần lực của người này vượt xa người khác.
Lúc trước hắn còn sợ mặt nạ bạc sẽ khiến mọi chuyện thay đổi.
Nhưng bây giờ mặt nạ bạc đã ngủ thiếp đi mà thiếu niên này ngược lại lại không có chuyện gì.
Bất quá bản sao Lý Thần Đàn cũng không để ý.
Vừa rồi chỉ là kế nhỏ mà thôi, cự ly lại xa nên thuật thôi miên bị cản trở cũng rất bình thường.
Mà hắn, vẫn còn rất nhiều thủ đoạn.
Nhâm Tiểu Túc nói với Lý Thần Đàn:
- Ta tới đây là có lý do của ta.
Còn ngươi, không phải muốn tới phía nam ngắm bão à.
Sao bây giờ lại tới phương bắc này?
Giờ khắc này, bản sao Lý Thần Đàn im lặng hai giây.
Hắn cảm thấy Nhâm Tiểu Túc đang bẫy hắn.
Người bình thường có ai sẽ tới phía nam ngắm bão đâu? Phải biết, bản sao và bản chính có chỗ khác nhau.
Khác biệt ở chỗ Lý Thần Đàn từng được đưa vào viện tâm thần.
Một trong hai người họ, có một người bị khùng thật!
Thật ra khi còn bé Lý Thần Đàn vẫn rất bình thường, chỉ là hắn tận mắt nhìn thấy mẹ mình gặp chuyện nên mới bị tâm thần.
Còn bản sao thì không.
Vì thế, bản sao thật sự không hiểu trên đời này làm sao có người lại tới phía nam ngắm bão?
Bão có gì đâu mà ngắm?
Bản sao Lý Thần Đàn không trả lời vấn đề này, hắn sợ giấu đầu hở đuôi…
Bản sao bỗng nhiên đưa tay lướt qua đống lửa.
Chỉ thấy đống lửa chập chờn hóa thành lốc xoáy, ánh sáng đỏ không ngừng khuấy động.
Trong quanh ảnh có ký hiệu kỳ quái đang phát sáng.
Gió từ rừng cây thổi gào thét thổi tới, âm thanh cành cây va chạm vào nhau vang lên tiếng vang quỷ dị.
Hết thảy những điều này khiến người nghe cảm thấy bản thân như đang trên bờ vực thẳm, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Bản sao nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng hắn phát hiện Nhâm Tiểu Túc vẫn không có dấu hiệu nào chứng tỏ hắn bị thôi miên.
Bản sao im lặng nửa ngày rồi hỏi:
- Ngươi có gì muốn nói với ta không?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ảo thuật rất đẹp mắt…
Trong chớp mắt, bản sao ê răng.
Ảo thuật cái quỷ gì.
Ta đang thôi miên người đó đại ca!
Bấy giờ, bản sao Lý Thần Đàn mới phát hiện có gì đó không đúng.
Vừa rồi hắn vẫn chưa thi triển toàn lực.
Khả năng cao sức chống cự của đối phương quá lớn.
Đây là trường hợp đặc biệt duy nhất hắn gặp phải từ sao khi bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Trong Thánh Sơn này, dù là T5 cũng dễ dàng bị hắn đùa bỡn trong tay.
Vậy mà thiếu niên trước mặt này cứ như có kháng thể trời sinh vậy.
Bản sao Lý Thần Đàn không biết, sở dĩ Lý Thần Đàn không đuổi giết hắn là vì Lý Thần Đàn cực kỳ mong chờ cảnh tượng này phát sinh.
Không có gì khác, chỉ là Lý Thần Đàn rất muốn thấy biểu cảm táo bón trên khuôn mặt bản sao lúc này mà thôi.
Tiếc là hắn không thấy được….
So sánh ra, Lý Thần Đàn ưu nhã hơn nhiều.
Sau khi biết bản thân không thể thôi miên Nhâm Tiểu Túc liền lựa chọn làm bạn với thiếu niên này!
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
- Sao ngươi lại thôi miên những người khác?
Bản sao Lý Thần Đàn cười nói:
- Vì không muốn họ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai ta.
Ta có chuyện rất quan trọng phải báo cho ngươi biết.
- À….
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Vậy ngươi nói đi.
Bản sao Lý Thần Đàn im lặng, nói cái gì bây giờ?
Hắn nào có chuyện gì quan trọng để nói.
Đơn thuần chỉ là mượn cớ thôi.
Rõ ràng thuật thôi miên có tác dụng với tất cả mọi người.
Có quỷ mới biết vì sao chỉ có mình thiếu niên này lại như có kháng thể chống lại hắn vậy.
Bản sao nói:
- Ta biểu diễn thêm cho ngươi một màn ảo thuật nữa.
Ngươi muốn cái nào ta cũng có thể diễn cho ngươi hết.
- Được, vậy diễn màn ảo thuật ngươi từng diễn ở Lạc thành cho ta xem đi…
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói.
Bản sao Lý Thần Đàn cạn lời.
Không còn cái nào khác hả.
Hắn làm sao biết Lý Thần Đàn từng diễn màn ảo thuật nào cho thiếu niên này xem chứ?
Lúc này, hắn thậm chí cảm thấy thiếu niên đang chơi mình!
Bản sao nói:
- Không thú vị, lần này đổi cái mới hơn.
- Không cần, ta thích cái đó…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Bản sao Lý Thần Đàn bỗng nhiên tươi cười nói:
- Được, vậy là nó…
Thế nhưng trong chớp mắt, từng chữ bản sao nói ra như biến thành thực tể mờ ảo bay vào lỗ tai Nhâm Tiểu Túc.
Âm thanh như lông vũ mơn trớn bên tai, như lời thì thầm của ác ma.
Sở dĩ người ta gọi Lý Thần Đàn là Ác ma thầm thì cũng vì đây là thủ đoạn lợi hại nhất của hắn.
Thôi miên bằng những lời thầm thì.
Vì thế, bản sao thấy tất cả thủ đoạn đều thất bại thì không tiếc trả cái giá lớn để dùng sát chiêu.
Hắn nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc, lúc này bản sao thấy được một tia mê man trong mắt đối phương.
- Đổi cái khác đi…
Nhâm Tiểu Túc mê man nói:
- Ngươi muốn gì, ta diễn một màn ảo thuật cho ngươi xem nhé?
Bản sao im lặng một lát rồi nói:
- Được, ngươi làm đi.
- Xem nè…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Nói xong nó mở ra Ám ảnh chi môn trước mặt bản sao.
Bản sao Lý Thần Đàn sửng sốt:
- Đây là ảo thuật gì?
Nhâm Tiểu Túc cười, đưa một tay vào Ám ảnh chi môn rồi giải thích:
- À, màn ảo thuật này gọi là.
Đâm sau lưng từ trước mặt.
Bản sao Lý Thần Đàn cúi đầu nhìn mũi đao xuyên qua ngực cùng máu cuồn cuộn chảy ra.
Ngắn ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc, ngươi có thể hành động bình thường một chút được không!
Lại nghe Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Vốn ngươi không phải Lý Thần Đàn.
Ít nhất Lý Thần Đàn sẽ không thôi miên ta ba lần liên tiếp.
Hắn biết rõ hắn không thể thôi miên ta.
Hơn nữa, ngươi không có sự điên cuồng từ xương tủy như hắn.
Bản sao Lý Thần Đàn có phần mê man.
Sau người tới Thánh Sơn đều kỳ quái thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận