Đệ Nhất Danh Sách

Chương 785: Kẻ Địch Tới Từ Phương Bắc

Mùa xuân sắp về, cảnh tượng tuyết trắng trên Thảo Nguyên sẽ không còn nữa, ngược lại là bộ dạng sinh cơ bừng bừng.
Thảo Nguyên xanh ngát mát ruột gan, sông ngòi thanh tịnh trong suốt chảy qua đồng cỏ, uốn lượn khúc chiết như chảy thẳng vào lòng người.
Mây trắng lơ lửng, phảng phất như có thể chạm tới bầu trời.
Thế nhưng chẳng biết vì sao, trên đường quay về Nhan Lục Nguyên luôn cảm thấy mây đen trên trời chưa bao giờ tiêu tán.
Một khắc hắn nhìn thấy Tiểu Ngọc Tỷ, đám mây đen kia mới đột nhiên thoái lui, ánh sáng lần nữa chiếu rọi vực sâu.
Lúc Tiểu Ngọc Tỷ thấy Nhan Lục Nguyên, nàng cảm giác như đối phương đã thay đổi.
Thế nhưng một khắc thiếu niên thấy nàng lập tức thay đổi.
Đối với Nhan Lục Nguyên mà nói, Tiểu Ngọc Tỷ như cái neo kiên cố nhất, chỉ cần cái neo vẫn còn ở đây, hắn sẽ không bị mất phương hướng mà lạc trong thâm hải.
Trước mặt Tiểu Ngọc Tỷ, hắn không phải thần linh, không phải vị vua mưu lược kiệt xuất trên Thảo Nguyên, hắn chỉ là Nhan Lục Nguyên mà thôi.
- Tiểu Ngọc Tỷ, ca ta còn sống…
Nhan Lục Nguyên ngồi trong đại trướng nhẹ giọng nói.
Tiểu Ngọc Tỷ đang may y phục cho Nhan Lục Nguyên bỗng cứng đời, nàng quay đầu nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Hắn… Hắn đang ở đâu?
Nhan Lục Nguyên tháo mặt nạ xuống:
- Ta không đi tìm hắn.
Trong đại trướng lúc này chỉ có hai người họ, Tiểu Ngọc Tỷ nhìn thấy sự ảm đạm trên nét mặt Nhan Lục Nguyên, nàng nói:
- Vì sợ à.
Nhan Lục Nguyên bỗng nói lảng sang chuyện khác:
- Tỷ, ngươi biết năng lực của ta mà, sau khi sử dụng sẽ bị phản phệ.
Tiểu Ngọc Tỷ dịu dàng nói:
- Lần đầu ta phát hiện ra năng lực của ngươi là lúc xương toàn thân của ca ngươi đứt gãy.
Lúc ấy chúng ta bị binh sĩ Lý thị cưỡng ép đi làm việc.
Mỗi ngày ngươi bị ngã cho mặt mũi bầm dập, mà đám người bị ngươi nguyền rủa đều chết cả.
- Ừ…
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
- Phản phệ của Trớ chú rất đơn giản, ta nguyền rủa cái gì, nguyền rủa ấy sẽ lặp lại trên người ta.
Thế nhưng sau trận đánh ở Hà Cốc, nó đã thay đổi.
Đại Địa rạn nứt, không ngừng lan tràn và phá hủy khắp nơi.
Thế nhưng ta chẳng bị chút phản phệ nào cả.
Phảng phất như lần đó đã mở ra gông xiềng trong cơ thể ta, mỗi lần ta dùng Trớ chú, gông xiềng sẽ mở ra một ít.
Tiểu Ngọc Tỷ nghe tới đây cũng không nói gì, chỉ im lặng được Nhan Lục Nguyên nói tiếp.
Nhan Lục Nguyên nói:
- Gông xiềng như khe nứt của vực sâu, không ngừng mở rộng.
Ta cảm thấy dường như có một tiếng gọi để ta trở thành một phần của nó.
Không, nói đúng hơn là để tiếng gọi đó thay thế ta.
Chỉ khi trở về bên cạnh ngươi ta mới cảm nhận được khe nứt dần khép lại, mới có thể lần nữa cảm nhận được….
tình người.
- Lục Nguyên, ngươi đã thống nhất Thảo Nguyên, đừng sử dụng năng lực đó nữa….
Tiểu Ngọc Tỷ ngồi đối diện Nhan Lục Nguyên, nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Ừ, ta sẽ tận lực khắc chế….
Nhan Lục Nguyên đồng ý.
- Về sau ngươi có tính làm gì không?
Tiểu Ngọc Tỷ hỏi.
Nhan Lục Nguyên im lặng một lúc lâu:
- Lần xuôi nam này có mấy ngàn người đã chết, không ít phụ nữ chịu lăng nhục.
Ta thật không biết nên đối mặt với hắn thế nào, không biết làm thế nào để nói cho người kia biết, đệ đệ thân thiết nhất của hắn đã trở thành người hắn ghét nhất.
- Có lẽ ngươi cũng biết, tuy hắn mong ngươi trở thành người tốt nhưng hắn cũng tuyệt không vì những chuyện này là vứt bỏ ngươi.
Ngươi có từng nghĩ tới hắn phải vất vả thế nào để tìm ngươi không? Ngươi hiểu tính hắn mà.
Một ngày chưa tìm được ngươi, hắn sẽ tiếp tục tìm, mãi cho tới lúc chết…
Tiểu Ngọc Tỷ nói.
Nhan Lục Nguyên không nói gì.
Bấy giờ, Tiểu Ngọc Tỷ nhìn biểu tình Nhan Lục Nguyên bỗng nhận ra, không phải Nhan Lục Nguyên không thể đối mặt với Nhâm Tiểu Túc mà là thằng bé không thể đối mặt với chính mình.
Lúc còn ở thị trấn, Lục Nguyên từng nói sẽ bắt chước Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc thích làm gì hắn sẽ làm đó.
Từ nhỏ, đứa bé này đã sùng bái Nhâm Tiểu Túc một cái khó hiểu.
Một lòng xem Nhâm Tiểu Túc là tấm gương noi theo, muốn trở thành người như Nhâm Tiểu Túc.
Cuối cùng, khi trở thành người mà Nhâm Tiểu Túc ghét nhất, Nhan Lục Nguyên lại sợ hãi.
- Tỷ, cho ta chút thời gian…
Nhan Lục Nguyên nói:
- Trước ta muốn xem xét chuyện ở hồ muối.
Nói xong, Nhan Lục Nguyên lần nữa đeo mặt nạ lên.
Khi hắn rời khỏi đại trướng đã có vô số tộc nhân chờ sẵn ở ngoài.
Hassan dắt ngựa tới cho hắn, Phó Lan Tề cung kính quỳ dưới mặt đất, cam tâm tình nguyện trở thành ghế lên ngựa cho hắn.
Đây là đãi ngộ của thần linh.
Nhan Lục Nguyên xem xét thương thế của thi thể.
Phó Lan Tề ở bên cạnh giải thích:
- Đều là vết đâu, hẳn là trọng đao.
Sức chém rất lớn, gần như chém người thành hai nửa.
Lỗ tai bị cắt đi chắc là một loại nghi thức.
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
- Có ai còn sống thấy bộ dáng của đối phương không?
- Không có, toàn bộ 12 người đi tới hồ muối đều chết hết cả rồi.
Một thủ lĩnh nói.
Hột Cốt Nhan ngồi xuống bên cạnh thi thể:
- Vết dao chém từ chính diện, không ai bỏ trốn cả.
Đây đều là những hán tử dũng cảm nhất của Thảo Nguyên.
Chủ nhân, có tới đó báo thù cho họ không? Hột Cốt Nhan ta sẽ làm tiên phong.
- Trước thiên táng các dũng sĩ đi….
Nhan Lục Nguyên bình tĩnh nói.
Nói xong, trên trời bay xuống mười mấy con chim ưng, không coi ai ra gì đáp xuống thi thể.
Tộc nhân trong bộ lạc đồng loạt quỳ xuống.
Đối với người Thảo Nguyên mà nói, nếu thi thể bị chim ưng ăn thịt mang ý nghĩa linh hồn người chết có thể lên trời.
Vốn dĩ thiên táng là phải kéo người chết ra ngoài đồi chờ bảy ngày, chưa bao giờ họ thấy được điều kỳ diệu như vậy cả.
Theo họ, đây là Nhan Lục Nguyên tự mình cử hành tang lễ cho tộc nhân, là lễ tẩy rửa của thần linh.
Nhan Lục Nguyên thúc ngựa đi tới hồ nước muối, phía sau lưng là mấy trăm chiến sĩ như người hầu đi theo.
Khi họ tới phụ cận hồ nước, Nhan Lục Nguyên đã thấy được vết máu còn lại.
Vết máu màu nâu tím cực kỳ bắt mắt trên nền muối trắng xóa.
Nhan Lục Nguyên hỏi:
- Tìm được thi thể ở đây à?
- Đúng vậy thưa chủ nhân.
Một hán tử đáp.
- Những năm gần đây các người có từng đụng độ đám người ở phương bắc kia không?
Nhan Lục Nguyên hỏi.
- Không có…
Phó Lan Tề lắc đầu:
- Bộc Lan Tộc chúng ta là tộc thường xuyên hoạt động ở phương bắc nhất nhưng chưa bao giờ thấy họ.
- Thật kỳ quái…
Nhan Lục Nguyên nói:
- Vì sao đám người đó đột nhiên xuôi nam, tới gần ranh giới của chúng ta?
Vào lúc này, phía xa xa có bóng người màu đen xuất hiện.
Hassan xoay về hướng đó theo bản năng, hán tử dưới tay hắn bày trận phòng ngự xung quanh Nhan Lục Nguyên.
Nhan Lục Nguyên ngồi trên lưng ngựa nhìn đối phương dần tới gần, bình tĩnh nói:
- Tới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận