Đệ Nhất Danh Sách

Chương 626: Manh Mối Về Tên Côn Đồ

Chuyến đi tới Lạc thành kỳ này, Nhâm Tiểu Túc chỉ dẫn theo đám Vương Vũ Tri.
Còn đám Vương Phú Quý thì ở lại thị trấn của hàng rào 61 chờ Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ.
Chung quy, nếu đám Nhan Lục Nguyên đọc được tin mà tới, nơi này lại không có người, khả năng cao họ sẽ bỏ qua nhau.
Cho nên, để đảm bảo việc này, Nhâm Tiểu Túc kêu đám Vương Phú Quý gác lại chuyện buôn bán.
Dựa theo kế hoạch của Nhâm Tiểu Túc, hắn tới Thanh Hòa là để tìm Dương Tiểu Cận hoặc Tên Côn Đồ.
Sau đó sẽ dàn xếp đám Vương Vũ Tri sinh hoạt ở gần trường học rồi quay về, hắn không thể ở lại đây quá lâu.
Trong một tháng Chu Nghênh Tuyết hôn mê, Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn nghĩ tới một việc, đó là Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ liệu có còn sống không?
Hắn đợi suốt một tháng, càng đợi lâu, tâm tình Nhâm Tiểu Túc càng thêm trầm trọng.
hi vọng lần lượt dâng lên rồi lại tan vỡ, cũng giống như thế giới này vậy.
Bất quá, may mà hắn tìm được đám Vương Phú Quý, nhờ thế hắn cũng lấy lại được một ít lòng tin vào việc Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ còn sống.
Các đại nhân vật khác di chuyển bằng xe việt dã, còn Nhâm Tiểu Túc tới Lạc thành thì dùng xe tải của đám Vương Phú Quý.
Tốt xấu gì thì đây cũng là phương tiện di chuyển đặc thù trong rừng.
Tần Sanh vừa lái xe vừa hỏi Nhâm Tiểu Túc đang ngồi ở ghế lái phụ:
- Tiểu Túc Ca, lúc này ngươi có thể giúp chúng ta, Kỵ Sĩ thật sự cảm tạ các ngươi.
Nói thật, đầu năm nay có rất ít người nguyện ý giúp đỡ người khác.
Nhâm Tiểu Túc khách khí:
- Khách khí với ta làm gì.
Chung quy thắng ngươi nhiều tiền như thế, lúc cần cũng phải ra tay chứ.
Sắc mặt Tần Sanh nhất thời đen kịt:
- Khục khục, gặp được sư phụ đừng nói tới chuyện đánh bài của chúng ta nhé….
Trên đường không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cả.
Chỉ là điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên là lúc tới Lạc thành, Tần Sanh lại lái xe tới chỗ Chợ đêm, nói là muốn làm ít chuyện.
Nhâm Tiểu Túc bảo hắn đi nhanh về nhanh, khi Tần Sanh quay lại thì trên người là mùi máu tươi nồng nạc, cứ như vừa mới đi giết người về vậy.
Hơn nữa không chỉ giết một người.
- Ngươi vừa giết người?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Tần Sanh vừa khởi động xe tải vừa nói:
- Ừ, sẵn tay xử lý mấy tên đui mù nhân dịp cháy nhà đi hôi của.
Trước kia ta không muốn quản đám người ở Chợ đêm này.
Thế nhưng hiện tại không thích hợp để giữ họ lại nữa.
Người quản lý tiền nhiệm của Chợ đêm vẫn một mực không phối hợp, ăn cây táo rào cây sung.
Cho tới lúc này, Tần Sanh mới giống một vị Kỵ Sĩ chứ không phải thiếu niên thuần lương đánh bài cùng họ suốt ngày.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, thời kỳ đặc thù sử dụng thủ đoạn đặc thù.
Hiện giờ Kỵ Sĩ đã bắt đầu càn quét tai họa ngầm.
Nói rõ họ đang gặp nguy cơ cực kỳ lớn.
Bấy giờ, Tần Sanh lấy một tờ tạp chí hi vọng ra. Đây là hắn mua được trên Chợ đêm, Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn thì thấy đây là số báo hôm nay.
Bây giờ là lúc đọc tạp chí? Không phải là không được mà là có chút khác thường.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nhận ra, chẳng lẽ cách truyền tin của Kỵ Sĩ lại là thông qua tạp chí hi vọng?
- Đi thôi, chúng ta tới Lạc thành…
Tần Sanh đạp chân ga:
- Bên này ta vừa nhắn cho lão sư chuyện ngươi đi cùng ta.
Lão sư muốn mời các ngươi ăn cơm.
Hiện tại người đại diện Thanh Hòa là Hứa Khác cũng muốn gặp các ngươi.
Tiểu Túc Ca thấy sao?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ lại nói:
- Việc này không vội, tới Lạc thành ta cần đi đại học Thanh Hòa một chuyến.
- E rằng bây giờ không vào được đại học Thanh Hòa đâu…
Tần Sanh nói:
- Vì bảo vệ đám sinh viên nên trường học đã hạ lệnh giới nghiêm.
Trừ phi có thẻ sinh viên sẽ không vào được.
Nếu Tiểu Túc Ca muốn vào, ta có thể lấy một cái thẻ chứng nhận cho ngươi, ngươi muốn ở trong đó bao lâu cũng được.
- Không cần đâu, ta có thể leo tường vào…
Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không có gì.
Tần Sanh ê rằng, lời này mà ngươi cũng nói ra được?
Hắn hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Vậy ngươi tới Thanh Hòa trước, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt là tối ngày mia nhé?
- Được…
Nhâm Tiểu Túc đồng ý.
Tần Sanh thấy Nhâm Tiểu Túc đồng ý thì nhẹ nhàng thở ra.
Phải biết hiện tại Kỵ Sĩ rất coi trọng Nhâm Tiểu Túc.
Một mặt là do thân phận chưa được xác định của Nhâm Tiểu Túc, mặt khác là mọi người đã biết hắn là Thiếu soái của cứ điểm 178, tất nhiên không muốn lãnh đạm.
Dù Nhâm Tiểu Túc không phải người họ muốn tìm đi nữa thì họ cũng rất vui kéo quan hệ với cứ điểm 178.
Huống chi, từ trước tới nay Kỵ Sĩ đều có thiện ý với cứ điểm 178, tương đối kính nể những quân nhân khả ái nơi biên tái.
Mà lần này, Thanh Hòa đối mặt với nguy cơ lại được lực lượng mạnh mẽ hỗ trợ chắc chắn là chuyện tốt.
Ban đêm, khi họ tới Lạc thành, Lạc thành không giống lần trước Nhâm Tiểu Túc tới.
Bên ngoài cổng hàng rào vô cùng quạnh quẽ.
Tập đoàn Thanh Hòa tạm thời hủy bỏ hộ chiếu thương vụ và quyền hạn ra vào Lạc thành. Đại bộ phận lưu dân phải vào hàng rào làm việc đều bị chắn ngoài cửa.
Lưu dân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng họ hiểu đã có chuyện xảy ra.
Không cho vào cũng không sao, dù sao Thanh Hòa cũng sẽ bồi thường tổn thất cho họ.
Hai ngày nay, Thanh Hòa đã đưa không ít thịt vào thị trấn. Đồng thời báo cho những lưu dân cần vào hàng rào làm việc biết, về sau mọi người sẽ nhận được phí tổn thất.
Trong chuyện Vương thị tuyên bố tuyển cư dân hàng rào 6, Lạc thành là thế lực chịu ảnh hưởng ít nhất.
Vì từ trước tới giờ, đãi ngộ mà Thanh Hòa dành cho lưu dân đều rất tốt.
Mọi người cũng không muốn rời khỏi nơi họ đã lớn lên này.
Nhâm Tiểu Túc đi tới quảng trường nơi hắn từng gặp Lý Thần Đàn lúc trước.
Hắn muốn tìm Lý Thần Đàn để hỏi rõ câu nói tên này từng nói có ý nghĩa gì.
Thế nhưng, khi hắn tới quảng trường thì mọi người nơi đó đều hối hả đi lại, không thấy bóng dáng Lý Thần Đàn đâu.
Hắn từng hỏi Tần Sanh có tung tích của những thế lực khác không, kết quả Tần Sanh không trả lời vấn đề này.
Việc này Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi
Lúc Nhâm Tiểu Túc trên đường tới Thanh Hòa, hắn chợt thấy một thân ảnh quen thuộc.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ một lúc cũng không nhớ ra đối phương là ai.
Chờ hắn chạy tới lại phát hiện đối phương đã hòa vào dòng người không thấy đâu nữa.
Lúc này, Lạc thành chưa ban bố lệnh giới nghiêm ban đêm.
Cư dân vẫn sinh hoạt bình thường.
Buổi tối đi dạo phố, ăn quà vặt, xem biểu diễn.
Hết thảy nguy cơ phảng phất như ẩn nấp trong bể người, bị biển người bao phủ.
- Lão gia, ngươi đang tìm ai đấy?
Chu Nghênh Tuyết cầm một củ khoai nướng, vừa ăn vừa hỏi.
- Ta cảm thấy cô gái này rất quen, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra.
Mới chỉ thấy bóng lưng đối phương thôi.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày nhớ lại.
Chu Nghênh Tuyết không quấy rầy Nhâm Tiểu Túc nữa.
Nàng ăn tâm ăn khoai, trong túi quần còn một củ được bọc trong bao ni lông, để dành cho lão gia đói thì ăn.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc chợt bừng tỉnh.
Hắn đã nhớ ra bóng lưng đó là ai rồi. Đông Phụ Nam!
Đó là siêu phàm giả hắn từng gặp ở hàng rào Tây nam, thức tỉnh năng lực hút máu rồi bị đồ đệ của hắn đánh gãy hai cái răng nanh.
Lúc ấy, cô bé này đã bị Dương Tiểu Cận phái người dẫn đi, khả năng cao đã gia nhập vào tổ chức Tên Côn Đồ.
Cho nên, trong Lạc thành thật sự có người của Tên Côn Đồ. Đây là lần đầu tiên hắn có được chút manh mối về Tên Côn Đồ ở Trung Nguyên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận