Đệ Nhất Danh Sách

Chương 843: Nguyện vọng của Thiên Bồng

Khi ngươi đang ở nơi hoang dã, xung quanh là kẻ địch thì ngàn vạn lần không được nhóm lửa, vì đống lửa kia sẽ khiến ngươi trở thành bia ngắm trong đêm đen.
Hai người Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận ngồi dưới một tán cây đại thụ, đại thụ rậm rạp vừa vặn có thể che giấu thân hình của họ trong đêm.
- Này, ngươi ráng chịu chút…
Nhâm Tiểu Túc móc một khối chocolate trong không gian ra, đưa cho Dương Tiểu Cận:
- Ta cảm thấy mọi rợ trên Đại Thạch Sơn không nhiều lắm.
P5092 tiêu diệt xong đám này chỉ là vấn đề thời gian thôi.
- Ừ…
Dương Tiểu Cận nhận lấy chocolate, nhẹ nhàng cắn một cái:
- Kế tiếp ngươi tính làm gì? Mọi rợ rất thích đánh lén, vô cùng xảo trá.
Tốt nhất đừng để chúng ta bị lật thuyền trong mương.
- Không phải xảo trá…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Có lẽ ngươi ít tiếp xúc mọi người, thế nhưng ta nhận ra một loại khí tức quen thuộc trên người chúng… khí tức thuộc về thợ săn… Giống như mèo hoang vậy, khi ngươi đưa lưng về phía chúng, bản năng của chúng sẽ nổi lên và đánh lén ngươi.
Thậm chí chúng còn không cân nhắc liệu đánh lén có thành công không.
Mà đám mọi rợ phương bắc chuyên đánh lén này hẳn là bản năng của thợ săn.
Sau khi rời khỏi cứ địa, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận giả vờ đi về phía đông, thế nhưng quanh cơ nửa ngày lại tới Đại Thạch Sơn.
Lên núi xong, Nhâm Tiểu Túc lập tức phát hiện ra thói quen của đám mọi rợ này.
Những người này xem binh sĩ Hỏa Chủng như con mồi mà tấn công.
Có lẽ rất nhiều người đều cho rằng đây chỉ là mai phục bình thường.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc phát hiện vị trí đám người này ẩn núp là vị trí cuối cơn gió.
Khi đối mặt với con người, kỳ thật chúng không cần tránh gió làm gì.
Khứu giác con người không tốt lắm, chỉ khi đi săn đám dã thú mới cần chú ý điểm này, tránh để con mồi ngửi được mùi.
Một lần có thể chỉ là ngẫu nhiên, thế nhưng hai lần liên tiếp thì không phải.
Đây là thói quen trong tiềm thức của đối phương.
- Rốt cục phương bắc có bộ dáng gì…
Dương Tiểu Cận khó hiểu:
- Nếu mỗi người đều là thợ săn thì có chút khoa trương rồi.
- Chúng thế nào cũng vậy thôi…
Nhâm Tiểu Túc cười lạnh, bàn về chuyện đi săn thì mọi rợ phương bắc thật sự không phải đối thủ của hắn.
Hơn nữa, nơi này là phía nam, sân nhà của Nhâm Tiểu Túc.
Dù đối phương thành thạo cỡ nào cũng không thể so với Nhâm Tiểu Túc.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Có kế hoạch gì không?
Nhâm Tiểu Túc cười hắc hắc:
- Nói cái khác đi, hay chúng ta nói về chủ đề nhạy cảm hơn chút?
- Chủ đề nhạy cảm?
Dương Tiểu Cận nghi ngờ trong chốc lát:
- Nói về chính trị của Trung Nguyên được không?
Nhâm Tiểu Túc:
- Ý ta không phải như vậy!
Dương Tiểu Cận liếc mắt nhìn:
- Được nha, đúng là lá gan ngươi ngày càng lớn, không tệ không tệ.
- Khục khục, quá khen.
Ánh sao trên trời như biển, hai người ngồi sánh vai với nhau, ngẩng dầu nhìn ánh sáng trên cao.
Dương Tiểu Cận đột nhiên hỏi:
- Về sau tới Tây bắc rồi ngươi muốn làm gì?
Nhâm Tiểu Túc nhìn lên trời, suy nghĩ đột nhiên bị kéo về nơi xa:
- Ta muốn xem bên ngoài cứ điểm 178 thế nào.
Sau đó trở về cứ điểm 178, có lẽ ta sẽ làm một bác sĩ phẫu thuật tim.
Sau đó mỗi tháng lãnh lương nuôi người nhà.
Khi về tới nhà, ta sẽ tháo khăn quàng cổ treo lên, nói với ngươi ta về rồi.
Sau đó uống canh còn đang được hâm nóng.
Những lời này khiến Dương Tiểu Cận không khỏi ngây người.
Không biết vì sao hình ảnh đó như đang hiện ra trước mắt nàng, khiến cô gái có chút chờ mong.
Theo lời Nhâm Tiểu Túc nói, kỳ thật hắn chỉ muốn có một gia đình yên ổn mà thôi.
Mong ước bình thường như trồng cây hay làm bác sĩ, sau khi về nhà có vợ hiền con ngoan.
Đây thật sự là một nguyện vọng vô cùng bình thường.
Thế nhưng nguyện vọng vô cùng bình thường đó lại trở thành hi vọng xa vời trong thời đại này.
- Ngươi không định làm Thiếu soái à?
Dương Tiểu Cận hiếu kỳ hỏi.
- Ta có tư cách gì làm Thiếu soái đâu…
Nhâm Tiểu Túc ngồi dựa vào thân cây:
- Kỳ thật ta cũng không biết vì sao Trương tiên sinh lại nhìn trúng ta nữa.
Nhưng ta cảm thấy hắn nên tìm một người thành thục hơn mới đúng.
Đối với chức vị này mà nói, tuổi của ta còn quá nhỏ để đảm nhiệm.
Tuy ta biết hắn không để ta làm ngay, thế nhưng ta cảm thấy đi một mình đã quen rồi, có thể sẽ không gánh nổi cái trách nhiệm này đâu.
- Không sao, ngươi muốn thế nào cũng được…
Dương Tiểu Cận nhìn bầu trời mênh mông.
- Đúng rồi, về sau ngươi muốn làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Thật lâu sau Dương Tiểu Cận vẫn không nói gì, mãi tới khi nàng chậm rãi dựa vào vai Nhâm Tiểu Túc, nhỏ giọng:
- Sau này sẽ nói với ngươi.
Trên chiến trường đầy huyết tinh này, không ai nghĩ tới sẽ có một cặp thiếu nam thiếu nữ đang dựa vào nhau thế này.
Thế giới rộng lớn, nhân tình ấm áp lại không nhiều.
Sống trong thời đại hắc ám đầy phản bội và dụng lợi này.
Chỉ cần có một chút hi vọng cũng có thể khiến mọi người dễ chịu hơn.
...
Sáng sớm, P5092 dẫn quân sẽ chủ lực tới nơi trú quân.
Vài chục người phụ trách việc bếp núc đang xách thùng sắt tới bờ sông, múc nước nấu cơm.
Nhân số binh sĩ chủ lực lên tới mấy vạn người, họ không thể nào đem nước theo suốt dọc đường được.
Vì thế trên đường đi, đại quân đều đi dọc bờ sông.
Binh sĩ hai người khiêng một thùng sắt lảo đảo đi tới.
Một binh sĩ thần bí nói:
- Các người nghe trinh sát doanh nói chưa, hôm qua họ đụng phải mọi rợ trên núi, thiếu chút nữa mất đi một tiểu đội.
May mà có hai tay súng bắn tỉa ra tay cứu giúp.
- Ta có nghe nói…
Đội trưởng tổ bếp nói:
- Không biết hai tay súng bắn tỉa đó ở đâu ra, nghĩ một chút là thấy kích thích rồi.
Nếu không phải ánh mắt ta không tốt, nói không chừng đã thành tay súng bắn tỉa rồi.
Ngươi nhìn tay súng bắn tỉa trong đội xem, ngay cả cơm cũng được phân nhiều hơn những người khác.
Trong bộ đội, nhận được tiểu táo là chuyện rất có mặt mũi.
- Giải thích từ "tiểu táo" nghĩa là tiêu chuẩn ăn cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo. Hết giải thích.
Thế nhưng khi họ đi tới bờ sông thì đột nhiên bọt nước văng lên.
Một cái rìu to bổ xuống thông qua lớp bọt nước kia, chém tới trước mặt binh sĩ Hỏa Chủng!
Bấy giờ đã có người không tự chủ được mà hét ầm lên.
Một rìu này thật sự quá đột ngột, chẳng ai ngờ mọi rợ lại trốn gần sông, bất ngờ đánh lén cả!
Không chờ rìu bổ tới binh sĩ Hỏa Chủng, họ chợt thấy một đóa hoa máu xuất hiện trên đầu đám man rợ…
- Tay súng bắn tỉa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận