Đệ Nhất Danh Sách

Chương 440: Có Phải Không Vậy?


Trong chiến tranh hiện đại, nơi cần dùng tới xăng dầu thật sự rất nhiều. Không có xăng dầu, những thiết bị cơ giới như xe tăng, xe tải, xe việt dã sẽ chẳng sử dụng được. Đến lúc đó làm sao dùng xe tăng tấn công kẻ địch? Kêu binh sĩ đội thiết giáp tới đẩy xe hả?
Cho nên, sau khi đều nghị này được nói ra. Hai mắt binh sĩ Tiêm Đao Liên sáng lên.
Tiêu Tiểu Thần nói:
- Ta đoán, hiện tại Tông thị đã chú ý tới chúng ta, chủ ý đánh hàng rào 144 không tốt lắm, nhưng chúng ta có thể đề cao tốc độ tác chiến, nhanh chóng di chuyển tới những nơi khác.
Trương Tiểu Mãn cảm thấy bản thân vừa thấy được ánh sáng trong cuộc chiến này:
- Đúng thế, nếu chúng ta phế bỏ đội cơ giới của Tông thị, lão tiểu tử Trương tư lệnh không cho ta huy hiệu tinh vân thì ta sẽ không phục đâu!
Mọi người nhìn Trương Tiểu Mãn mà cạn lời.
Trương Tiểu Mãn sờ sờ mặt:
- Khụ khụ, ta hơi lên mặt rồi.
Có thể nói, Trương Tiểu Mãn là kẻ đần điển hình trong đội hình.
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Chúng ta không biết tuyến đường vận chuyển xăng dầu. Bất quá nếu muốn xuất phát, chúng ta nên mang theo thức ăn. Ai cũng biết phương bắc khó tìm đồ ăn. Sau khi tìm được nhà xưởng sản xuất xăng dầu, chúng ta có thể tấn công nó
Nói là làm, ngày hôm sau Tiêm Đao Liên bắt đầu lên đường. Sau khi đoàn tàu lộ diện trước mặt Tiêm Đao Liên, Nhâm Tiểu Túc cũng không che giấu nữa.
Trong trận chiến này, Nhâm Tiểu Túc không giữ lại gì nữa. Tất cả năng lực đều được hắn phát huy tốt, như vậy mới đủ với quyết tâm báo thù của thiếu niên.
Vào buổi trưa, đoàn tàu hơi nơi sớm mai phục trên đường. Tiêm Đao Liên ngồi chờ chán muốn chết, kết quả chưa đợi được đoàn vận chuyển tới đã nghe âm thanh bách xích di chuyển.
Âm thanh truyền tới từ nơi xa, cứ như khôi giáp bị kéo lê trên mặt đất.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Tiếng gì vậy?
- Hình như là xe tăng…
Nhất thời Trương Tiểu Mãn kinh ngạc, hắn cầm kính viễn vọng lên nhìn, tỉ mỉ đánh giá đội quân đang tiến tới từ phía chân trời:
- Sao nơi này lại có đội cơ giới, chẳng lẽ họ không coi giữ núi Vũ Xuyên à? Tin tức của chúng ta không linh thông, không biết bây giờ trên chiến trường đã xuất hiện biến hóa gì?
Phó Nhiêu lẩm bẩm:
- Đừng nói chúng ta tiêu tùng rồi nha?
Trong nhất thời, Tiêm Đao Liên im lặng. Loại suy đoán này rất đúng, chung quy, nếu chiến tranh chưa hết, sao đội thiết giáp bỗng dưng xuất hiện ở hậu phương này?
Hơn nữa, nhìn bộ dáng này, hẳn binh lực đội thiết giáp vẫn còn tốt lắm.
- Không thể nào…
Trương Tiểu Mãn quả quyết chối bỏ:
- Dù Tông thị có lợi hại hơn nữa thì cứ điểm 178 của chúng ta nhiều người như thế, sao mà thua được? Đây là tới đánh chúng ta đấy!
“Phốc!”
Nhâm Tiểu Túc đang uống nước bên cạnh nhất thời phun ra. Trương Tiểu Mãn xoa mặt, không vui nói:
- Sao thế?
- Một đội thiết giáp đánh một liên đội chúng ta?
Nhâm Tiểu Túc chấn kinh, hắn thật sự không nghĩ ra lý do để đội thiết giáp xuất hiện tại đây:
- Tông thị điên rồi à?
Tiêm Đao Liên chỉ mới tiêu diệt một đại đôi, một đội vận chuyển, vài quan quân nhỏ xíu cùng việc bị quân trinh sát truy đuổi 2 ngày thôi mà…
Được rồi, đúng là có hơi quá. Nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà cử đội thiết lữ tới đánh chúng ta chứ!
Tại sao? Hả? Tại sao? Ngươi cũng vô dụng quá rồi!
- Chúng ta làm sao đây?
Trương Tiểu Mãn nhìn Nhâm Tiểu Túc.
- Đánh đánh cái rắm gì nữa…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Chỉ cần một chiếc xe tăng nã pháo vào đoàn tàu thì có quỷ mới biết nó đau cỡ nào. Nhâm Tiểu Túc không biết bản thân có chịu nổi không.
- Lùi lại, lùi lại. Nếu đội thiết giáp này thật sự tới đánh chúng ta. Có thể hấp dẫn họ rời khỏi chiến trường chúng diện đã xem như công lớn rồi…
Trương Tiểu Mãn có phần kinh hoảng, ngược lại còn có chút hưng phấn:
- Chúng ta tới phương bắc, tấn công nhà xưởng xăng dầu đi!

Lúc này, bộ chỉ huy Tông thị vừa mới bàn luận xong về kế hoạch tác chiến tiếp theo. Kế hoạch lúc trước của họ cần phải thay đổi vì binh sĩ cứ điểm 178 bỗng nhiên nổi điên, đuổi cùng giết tận họ, tạo áp lực quá lớn lên binh sĩ Tông thị.
Vốn hai bên đang thăm dò lẫn nhau, kết quả thăm dò lại biến thành quyết chiến kịch liệt rồi.
Đây là cứ điểm 178 tranh thủ thời gian cho Tiêm Đao Liên, tránh để Tông thị điều càng nhiều binh sĩ về hậu phương đối phó họ.
Hơn nữa, họ thật sự làm được. Mỗi ngày, tư lệnh Tông Ứng ở tiền tuyến gọi 3 lần điện thoại, yêu cầu Tông Vụ dẫn đội thiết giáp quay lại. Kết quả Tông Vụ không để ý tới Tông Ứng, khiến Tông Ứng cực kỳ tức giận!
Tông Ứng hận không thể nói cho Tông Vụ, ta bù vàng lại cho ngươi, ngươi mau điều đội thiết giáp về đi!
Lúc này, các tướng lĩnh trong bộ chỉ huy của Tông thị cũng biết, việc này là do Tông Vụ muốn truy đuổi người đoạt vàng của hắn để rời khỏi Tông thị, cắt đứt quan hệ với tập đoàn.
Chung quy thì đội thiết giáp trong tay Tông Vụ đủ giúp hắn xây dựng gốc rễ, sinh tồn tại loạn thế.
Nhưng mà Tông thị sẽ dễ dàng bỏ qua cho Tông Vụ như vậy ư? Lúc trước Tông Ứng đã cử hai siêu phàm giả đuổi giết Tiêm Đao Liên, nhưng hai siêu phàm giả này còn nhận một nhiệm vụ ngầm. Đó là, sau khi nhiệm vụ thành công thì ám sát Tông Vụ, tránh việc đối phương chiếm mất đội thiết giáp.
Hơn nữa, Tông Vụ không chết, về sau làm sao Tông Ứng còn uy nữa? Làm sao giải thích với các đại lão trong Đoàn chủ tịch?
- Tông Vụ chắc chắn không quay lại Vũ Xuyên. Chúng ta phải nghĩ cách khác.
Tông Ứng đen mặt nói.
Kết quả vào lúc này, một tham mưu tác chiến báo cáo:
- Binh sĩ 178 ở hậu phương đã phá 3 nhà xưởng xăng dầu của chúng ta chỉ trong vòng 1 ngày!
Tông Ứng đứng bật dậy:
- Phá hủy cái gì??
- Nhà xưởng dầu… Bất quá tư lệnh không cần sốt ruột. Đây là nhà xưởng dầu nấu ăn.
Tham mưu tác chiến mau chóng giải thích.
Bỗng dưng Tông Ứng nói:
- Binh sĩ cứ điểm 178 phá hủy những thứ này làm gì? Để chúng ta không có dầu nấu ăn hay còn mục đích khác?
Một tướng lãnh chần chờ nói:
- Khả năng họ muốn tấn công nhà xưởng xăng dầu của chúng ta nhưng tấn công sai chỗ?
- Không thể nào…
Tông Ứng lạnh giọng chối bỏ:
- Một chi đội tinh nhuệ sao có thể phạm sai lầm cấp thấp thế này? Nhất định đối phương có ý đồ khác. Hạ lệnh điều tra những nhà xưởng dầu bị tán công!
- Lỡ mà họ muốn phá hủy nhà xưởng xăng dầu của chúng ta thì sao?
Một tướng lãnh nói.
Tông Ứng dừng lại một chút:
- Thông báo cho nhà máy xăng dầu tăng cường cảnh giới! Tăng mức phòng thủ…
Trong nhà xưởng xăng dầu cũng có binh sĩ đóng quân, đám Nhâm Tiểu Túc biết đấy là nguồn nhiên liệu chủ yếu của kẻ địch thì há Tông thị không biết?
Mà lúc này, Tiêu Tiểu Thần ngồi trên xe lửa phàn nàn Trương Tiểu Mãn:
- Đại đội trưởng, nếu sai rồi thì bỏ đi. Chắc bây giờ Tông thị bắt đầu đề phòng rồi…
Trương Tiểu Mãn gắt giọng:
- Sao có thể trách ta? A? Lúc ấy ta hỏi lưu dân nơi này có nhà máy dầu, người ta bảo ở đó. Bấy giờ sao các ngươi không thắc mắc đi, bây giờ lại đổ lên đầu ta!
- Không trách, không trách ngươi…
Nhâm Tiểu Túc nghe tiếng ồn ào này thì đau hết cả đầu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận