Đệ Nhất Danh Sách

Chương 663: Nhìn Về Tương Lai

Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa chậm rãi di chuyển, Tô Lôi theo sau.
Họ đi được chừng năm sáu ki lô mét mới thấy hàng hóa được chất lên thành một đống như ngọn núi nhỏ.
Thiếu niên nhíu mày:
- Chỉ có nhiêu đây thôi à?
Hắn xuống ngựa, đi một vòng quanh ngọn núi hành hóa.
Trong này đa phần là rau củ, thuốc ít tới đáng thương.
Dụng cụ sinh hoạt cũng không được mấy cái, gia vị như hành tỏi thì rất nhiều.
Tổng kết lại là, không đáng giá…
Tô Lôi giải thích:
- Thời gian có phần vội vàng nên chỉ được ngần này.
Ngươi sống trên Thảo Nguyên, chưa từng đi tới phương nam nên không biết, vật tư ở phía nam cũng không nhiều như ngươi tưởng.
Mà vận chuyển những thứ này cũng rất tốn sức.
Thiếu niên cười như không cười nhìn Tô Lôi, hắn đã hiểu:
- Ta đoán các ngươi không đủ tiền mua những thứ ta muốn nhỉ?
Tô Lôi lúng túng:
- Làm gì có, ta nói thật mà.
- Đi thôi…
Thiếu niên cũng không vạch trần mà nói thẳng:
- Giữa chúng ta không có tiền tệ trao đổi nên dứt khoát dùng vật đổi vật, ngươi nghĩ sao?
Tô Lôi suy nghĩ rồi nói:
- Kỳ thật ngươi cũng thấy, người ờ phía nam rất nghèo.
Số da lông ngươi cho chúng ta cũng chẳng bán được giá tốt, thời buổi này đồ ăn mới là đáng tiền nhất.
Trên đường đi, Tô Lôi đã nghĩ kỹ nên trả giá thế nào rồi. Đơn giản hắn khi dễ dân du mục không biết rõ tình hình ở Trung Nguyên nên muốn nói dối với họ là da và lông thú không đáng tiền, nâng giá hàng hóa trong tay hắn lên sẽ khiến lợi nhuận tăng cao.
Thiếu niên cũng không phản bác, tiếp tục nghe Tô Lôi nói hươu nói vượn:
- Thời tiết bắt đầu vào xuân rồi, da lông cũng không đáng tiền nữa.
Thế nhưng dụng cụ sinh hoạt bằng tiết này rất hiếm.
Ngươi biết một cái chảo này có giá bao nhiêu không?
Thiếu niên mỉm cười:
- Hơn chín trăm đồng?
Tô Lôi dừng lại vì thiếu niên đã nói đúng giá của cái nồi sắt này.
Đương nhiên, giá vẫn chưa chính xác lắm.
Hiện tại tuy thiết khan hiếm nhưng sau khi cứ điểm 178 tiếp nhận địa bàn của Tông thị, rất nhiều vật liệu trong địa bàn Tông thị đã hạ giá, hiện tại một cái nồi sắt chỉ chừng 800 đồng.
Nhưng một tháng trước, nồi sắt đúng là có giá hơn 900 nha…
Giờ khắc này, đột nhiên Tô Lôi nhận ra, rất có thể thiếu niên trước mắt có hiểu biết về phía nam!
Tô Lôi im lặng một lúc rồi nói:
- Khoan hãy nói tới cái nồi này, nói tới thuốc đi.
Ngươi cũng biết chỉ cần là người sống ai cũng cần thuốc, không ai mà chưa từng bị bệnh.
Nhu cầu cao dẫn tới giá thuốc tăng.
Cho nên giá một viên thuốc không thấp.
Ngươi đoán thử xem một viên thuốc kháng sinh có giá thể nào?
Thiếu niên mỉm cười hỏi:
- 200 đồng?
Tô Lôi bất đắc dĩ, một lần có thể là ngẫu nhiên nhưng hai lần thì chắc chắn không phải.
- Sao ngươi biết giá những cái này?
Tô Lôi buồn bực, chẳng lẽ trong nhóm hắn có phản đồ, báo tin cho dân du mục?
Rốt cục là tên hỗn đãn nào để lộ giá đây!
Thiếu niên cười nói:
- Được rồi, thứ đắt tiền nhất nơi đây là thuốc và dụng cụ bằng sắt.
Ta nhìn ra được những thứ này là ngươi đập nồi bán sắt cố hết sức mua được.
Rau quả không đáng giá, tuy hàng rào quản chế lương thực nhưng không quả chế rau củ.
Lưu dân có thể rau củ trong rừng ăn.
Những thứ thực phẩm này hẳn là của các ngươi trồng nhỉ.
Tô Lôi bất lực, nhưng hắn vẫn muốn phản bác:
- Giá da lông….
Thiếu niên cười, ngắt lời:
- Vì tỏ thành ý mà số da lông ta mang tới bây giờ đều là thứ tốt nhất.
Những thứ này bán vào tiệm tạp hóa trên thị trấn ít nhất cũng ba bốn ngàn đồng một tấm.
Tô Lôi thật sự không còn cách nào phản bác.
Hắn còn tưởng bản thân có thể lừa dối dân du mục một phen.
Chung quy trong mắt người phía nam, dân du mục không quá thông minh, rất dễ lừa.
Hơn nữa, mọi người đều nói, trước giờ trong việc buôn bán, dân du mục đều rất dễ bị người Trung Nguyên lừa.
Sao tự nhiên tới hắn lại không dùng được vậy
Bây giờ nhớ lại, tuy thiếu niên này mặc đồ du mục nhưng lời nói và tác phong làm việc không quá khác so với người phương nam.
Chỉ là trước giờ Tô Lôi chưa từng gặp dân du mục nên không phân biệt được thôi.
Tô Lôi nhìn thoáng qua đội kỵ sĩ và số da lông phía sau thiếu niên.
E rằng hắn chỉ đổi được một phần mười trong số đó, nói không chừng ngay cả một phần mười cũng không tới.
Thiếu niên an ủi:
- Ngươi không cần uể oải. Đương nhiên ta sẽ không dựa vào giá cả trên thị trấn để buôn bán với người.
Cả hai đều cần kiếm được lợi nhuận mới tiếp tục làm ăn với nhau được, đúng không?
Tôi Lôi giữ vững tinh thần:
- Vậy ngươi tính giá trị quy đổi thế nào?
- Thế này đi, số da lông này bán vào hàng rào cũng phải ba bốn ngàn một tấm.
Ta để lại cho ngươi 2000 đồng, lợi nhuận còn lại ta không lấy.
Về phần những vật này của ngươi, ta sẽ dựa theo giá trên thị trấn mua lại.
Hơn nữa ta còn tặng thêm cho ngươi 50 tấm da lông.
Xem như tiền vốn để nhập hàng kỳ sao.
Vậy cũng không để ngươi ra về tay không rồi? Ngày này tháng sau, ngươi đưa lại ta 100.000 đồng tiền hàng là được.
Tô Lôi mừng rõ, tuy số tiền kiếm được ít hơn hắn dự đoán nhưng cũng không phải không có lời!
Hơn nữa, hành động tặng 50 tấm da lông chẳng khác nào nhét gối cho người buồn ngủ vậy.
Hiện tại thứ hắn thiếu nhất là gì? Chẳng phải là tiền vốn sau.
Bất quá Tô Lôi có phần khó hiểu:
- Ngươi không sợ ta sẽ lấy luôn 50 tấm da lông này à?
Phải biết, thứ này có giá trị hơn 100.000 đồng đó.
Thiếu niên cười nói:
- Ngươi đã có thành ý chạy hơn trăm dặm tới gặp ta.
Ta tin ngươi không phải người thiển cận.
Nếu ngươi muốn tiếp tục buôn bán, chỉ sợ tương lai số tiền ngươi kiếm được còn nhiều hơn gấp vài chục thậm chí vài trăm so với 50 tấm da này.
Lợi hại thế nào tự ngươi suy nghĩ đi.
Đương nhiên, một phần cũng vì số da lông này thật sự không đáng tiền trong mắt thiếu niên, hắn còn rất nhiều!
Lần buôn bán này rất nhanh kết thúc. Đám du mục sau lưng thiếu niên nhận hàng của đám Tô Lôi thì vui vẻ vô cùng.
Thế nhưng có chút không vui là vẫn phải mang phần lớn da lông về.
Chung quy đám Tô Lôi quá nghèo, hàng hóa trao đổi được quá ít…
Trên đường về, hán tử áy náy nói với thiếu niên:
- Chủ nhân, là ta phái người làm việc không ổn.
Chẳng ngờ đám thổ phỉ kia lại nghèo như thế.
Thiếu niên cười nói:
- Hassan, đừng để ý chút việc này.
Ta tin tháng sau đám người này sẽ mang tới kinh hỉ cho chúng ta.
Mắt nhìn phải nhìn xa một chút.
Tuy hiện tại hắn chỉ là thổ phỉ nho nhỏ nhưng tới một ngày hắn sẽ trở thành thương nhân. Đến lúc đó sẽ có súng trường tới cho các ngươi nghịch thử.
Phải biết, buôn lậu súng ống rất mau giàu ở phía nam đó.
Trên thảo nguyên, hiện tại các bộ lạc khác chỉ muốn tranh đoạt chút lương thực từ Trung Nguyên.
Kỳ thật buôn bán mới là con đường ổn thỏa nhất.
Tháng sau ta không tới nữa, ngươi dẫn người tới, chuyện này về sau cho ngươi phụ trách.
- Vâng chủ nhân…
Hassan cung kính đáp lời:
- Chủ nhân có thể để đàn sói hộ tống ta không?
Thiếu niên cười ha hả:
- Hassan, ngươi không cần sợ họ, ta sẽ để đàn sói theo bảo vệ ngươi.
Nhưng không có nguy hiểm, đàn sói sẽ không xuất hiện, bằng không sẽ dọa sợ đám “bằng hữu” mới này đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận