Đệ Nhất Danh Sách

Chương 568: Tứ Cố Vô Thân

Từ lúc vật thí nghiệm bắt đầu trốn tránh binh sĩ Chu thị thì tốc độ thương vong của chúng giảm mạnh, mà phía bên đội viện quân thì thương vong lại tăng cao.
Điều khiến vật thí nghiệm ngạc nhiên là có vài siêu phàm giả cũng bắt đầu tập kích chúng với hình thức tự sát.
Thành viên Hỏa Chủng đeo thuốc nổ, không ngừng tìm kiếm vật thí nghiệm trên chiến trường, chỉ cần thấy vật thí nghiệm là lập tức xông tới đồng vu quy tận. Vì có siêu phàm giả của Hỏa Chủng tham chiến là loạn cục dần đổi chiều.
Nhân số của thành viên Hỏa Chủng trong đội viện quân là 6 tiểu đội, tổng cộng có 30 người. Ba tiểu đội Lăng Thần, ba tiểu đội Hoàng Hôn.
Tố chất thân thể của họ không mạnh bằng đám quái vật đi bằng hai chân nhưng như vậy cũng đủ khiến tập kích theo hình thức tự sát có hiệu quả!
Trước đó, binh sĩ Chu thị còn không thích thành viên Hỏa Chủng này, vì họ cảm thấy người của Hỏa Chủng quá mức kiệm lời, không giao du gì với binh sĩ Chu thị cả.
Thế nhưng, tại thời khắc này, binh sĩ Chu thị đã bội phục thành viên Hỏa Chủng từ tận đáy lòng.
Rõ ràng công ty Hỏa Chủng có danh tiếng chẳng ra gì mà hiện nay lại kề vai chiến đấu cùng bọn họ.
Trước kia, mọi người nghe nói siêu phàm giả tại Trung Nguyên rất lợi hại nhưng chưa từng được tận mắt trông thấy.
Rất nhanh, 10 vật thí nghiệm đi bằng hai chân chỉ còn 2 mà thôi. Mà vật thí nghiệm không ngừng lao xuống từ vách núi không còn được vật thí nghiệm hai chân trợ giúp thật sự rất khó phá tan đội viện quân.
Trước mặt đội viện quân, nội tâm tướng lãnh dâng lên hi vọng. Thế nhưng bấy giờ lại có người hô to:
- Dưới dốc núi lại có thêm 10 vật thí nghiệm đi bằng hai chân đang bò elen!
Thế nhưng nói xong thì đã không kịp nữa rồi.
Đột nhiên, một vật thí nghiệm khiêng thứ kỳ quái gì đó chui vào đội ngũ Chu thị. Ngay sau đó, một tiếng ầm vang lên, bụi bặm cùng máu thịt văng tung tóe đầy trời.
Một màn này khiến sư đoàn trưởng không khỏi choáng váng. Lần này là vật thí nghiệm khởi xướng hình thức tập kích tự sát với họ.
Vật thí nghiệm đã bắt đầu biết sử dụng vũ khí nóng!
Sắc mặt sư đoàn trưởng nặng nề:
- Rút lui, tự động rút lui mau!
Lúc này, muốn đưa ra quyết định là cực kỳ khó khăn. Để một nhóm người rút quân thì một nhóm khác phải vùi thân tại chỗ này. Thậm chí còn có thể bị đồng hóa thành vật thí nghiệm mới.
Kết quả, một trận đánh xong, số lượng vật thí nghiệm không chỉ không giảm bớt mà còn đồng hóa thêm được mấy binh sĩ có tố chất thân thể cường đại.
Nếu may mắn sẽ tạo ra thêm rất nhiều vật thí nghiệm đi bằng hai chân cực kỳ đáng sợ.
Đương nhiên, vật thí nghiệm muốn đồng hóa nhân loại cần phải thông qua quá tình chọn lọc.
Khánh thị từng tính toán tỷ lệ này rồi. Dường như tỷ lệ đồng hóa là 7%.
Hiện tại họ lui quân, hẳn có thể giữ lại hai phần ba binh lực. Chung quy không dễ tiêu diệt hơn cả vạn quân sĩ thế này.
Điều sư đoàn trưởng càng thêm chú ý là, nếu vật thí nghiệm đã biết dùng vũ khí nóng thì trong tương lai, việc thủ thành của hàng rào 74 sẽ càng thêm khó khăn.
Chỉ hi vọng vật thí nghiệm sẽ không biết cách lái xe tăng.
Vật thí nghiệm không đuổi theo họ, chúng chỉ đứng lặng trong cánh rừng nhìn họ với biểu tình hung ác.
Mà đại hỏa vẫn hừng hực thiêu đốt rừng cây, không ngừng lan tràn ra chỗ xa hơn. Những nơi chúng đi qua chỉ còn lại tro tàn đen nhánh và phế tích.
...
Khi tin tức này truyền tới hàng rào 74, cư dân hàng rào như nhìn thấy sấm chớp giữa trời quang.
Biểu hiện rõ ràng nhất là gạo trong cháo trở nên ít hơn, gần như không được vài chục hạt nữa.
Không phải hàng rào 74 không có lương thực mà là binh sĩ Chu thị phải chuẩn bị cho trận đánh kéo dài sắp tới.
Viện quân không tới, họ chỉ có thể tiếp tục thủ thành. Thủ tới bao giờ thì chẳng ai biết.
Khi cư dân phát hiện trong cháo không còn hạt gạo nào thì bắt đầu làm loạn tại sạp cháo. Họ rống giận với người phát cháo:
- Các người tự nhìn xem chén cháo này biến thành cái dạng gì rồi nè?
Nói xong, đám người này dở tung rạp phát cháo lên!
Chỉ là, sao khi hất đổ bàn ghế thì những hán tử phụ trách phát cháo miễn phí vọt ra, dùng gậy gộc bắt đầu đánh người.
Đám người làm loạn bị đánh không còn manh giáp.
Những hán tử đó ra tay cực kỳ hung hãn, căn bản là muốn lập uy với đám loạn dân!
Rất nhanh có phóng viên cầm ảnh chụp tới tìm Chu thị lý luận. Chu thị trả lời rằng, công ty không phải sản nghiệp của Chu thị, Chu thị nhất định sẽ nghiêm tra việc này.
Một tiếng đồng hồ sau, Chu thị tuyên bố đám hán tử đánh người đã bị khai trừ, xem như cho cư dân một cái công đạo.
Khi Nhâm Tiểu Túc nghe được tin tức này thì nở nụ cười. Lúc trước hắn còn thắc mắc vì sao Chu thị phải ẩn danh phát cháo. Thì ra là để dễ bề nói chuyện với đám phóng viên.
Dùng việc khai trừ vài người mà dọa sợ được đám nạn dân là tốt rồi.
Cái gọi là công ty, thuần túy chỉ để vác nồi cho Chu thị thôi.
Chiêu này chơi không đẹp tí nào, thậm chí còn có hơi ti tiện. Thế nhưng sau đó không ai dám làm loạn tại sạp cháo nữa. Thậm chí những loạn dân lúc trước cũng trở nên an phận hơn. Họ biết, việc đánh người lần này là một tín hiệu: Chu thị không còn kiên nhẫn nữa, đừng tự chuốc khổ vào thân.
Ba ngày sau đó, mỗi ngày cư dân hàng rào đều ngoan ngoãn ra sạp nhận cháo miễn phí.
Một tuần sau vẫn không có tin tức gì từ viện quân.
Dường như binh sĩ Chu thị cũng lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, không biết nên đối phó với vật thí nghiệm thế nào.
Tình hình trong hàng rào 74 ngày càng tệ hơn, rất ít thấy người đi trên đường. Thậm chí còn có người bắt đầu ngồi ven đường ăn xin, cây trên đường cũng bị cư dân lột sạch vỏ mà ăn.
Không phải Chu thị cố ý không cung cấp lương thực cho cư dân, thật sự lương thực trong tay họ không còn nhiều. Khẩu phần của binh sĩ cũng bị cắt giảm.
Vì để tỏ lòng cùng chung hoạn nạn với binh sĩ, Chu Hành Văn ăn ngủ ngay trong quân doanh, chứng tỏ bản thân không thiên vị, muốn cùng mọi người vượt khó.
Mà đám Lý Nhiên thì có chút vui mừng, may mà lúc trước Nhâm Tiểu Túc đã dẫn theo Phương Trì đi hối lộ quan quân, thu mua một ít lương thực, bằng không hiện tại họ cũng phải lâm vào cảnh đói khát rồi.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc cũng nói rõ với họ:
- Đừng ra phòng bếp của khách sạn nấu cơm.
Chỗ đó có ống thông khói, cửa cũng phải đóng kín, không được để mùi đồ ăn truyền ra ngoài.
Đa phần lương thực đều được Phương Trì giữ, Nhâm Tiểu Túc không tính chiếm làm của riêng. Lý Nhiên cẩn thận từng li từng tí hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Ta nghe Phương Trì nói, lương thực còn ăn thêm được hai ngày nữa. Sắp tới phải làm sao đây?
Phải biết, nhân viên của đội tuần diễn rất nhiều. Dù họ đã tích trữ rất nhiều lương thực nhưng vẫn không đủ ăn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn ánh mắt chờ mong của Lý Nhiên, lắc đầu:
- Ta cũng không biết nên làm sao.
- Nếu viện quân không tới, ngươi và Chu Nghênh Tuyết có thể cứu ta ra ngoài không?
Lý Nhiên lo lắng hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn nàng, đáp:
- Không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận