Đệ Nhất Danh Sách

Chương 491: Người Ta Thích Xinh Đẹp Hơn Ngươi Nhiều


Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn miệng vết thương của Chu Nghênh Tuyết:
- Yên tâm, không phải vết thương trí mạng. Trong vòng 3 ngày không chết được.
Chu Nghênh Tuyết tức giận, cái gì mà 3 ngày không chết được hả:
- Ba ngày sau ta chế rồi thì ai nuôi mẹ ta. Mẹ ta đã hơn 50 tuổi, còn bị bệnh ung thư. Ngươi tưởng ta sát thủ vì mình hả, ta phải kiếm tiền trị bệnh cho bà!
Nghe xong lời này, Nhâm Tiểu Túc im lặng cởi trói cho nàng. Lần này cũng vậy.
Mà Chu Nghênh Tuyết thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng thành công rồi. Nàng xem như hiểu rõ Nhâm Tiểu Túc, lần trước hắn thả nàng, lần này cũng vậy.
Nếu đụng phải người không có mấu chốt, không để ý tới sống chết của mẹ nàng. Lần này Chu Nghênh Tuyết khó lòng thoát khỏi, nói không chừng trước khi chết còn bị đối phương nhục nhã một phen.
May mà nàng gặp được Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá Chu Nghênh Tuyết nghĩ lại, nếu nàng không gặp phải siêu phàm giả lợi hại như Nhâm Tiểu Túc sao lại bị trói ở đây chứ…
Mở trói xong, Chu Nghênh Tuyết thấp giọng nói:
- Ta muốn xử lý vết thương. Ngươi có thể ra ngoài trước không?
- Ngươi xử lý vết thương, ta ra ngoài làm gì?
Chu Nghênh Tuyết nhẹ giọng nói:
- Ta phải cởi đồ…
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh:
- Ngươi tự trị thương được thì ta bớt mệt…
- Ta biết ngươi không phải người như vậy…
Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng nói.
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày, cuối cùng hắn vẫn không nói gì mà đi tới mấy bụi khoai tây sau hậu viện.
Chu Nghênh Tuyết lần nữa thở phào. Thời buổi này gặp được nam nhân có nguyên tắc đúng là may mắn. Bỗng nhiên Chu Nghênh Tuyết hiếu kỳ, sao lại có người là siêu phàm giả mạnh mẽ lại còn là người có nguyên tắc như Nhâm Tiểu Túc nữa chứ. Nếu không phải lúc trước nàng từng được Nhâm Tiểu Túc thả đi, Chu Nghênh Tuyết thật không tin có người như vậy tồn tại.
Chu Nghênh Tuyết ở trong phòng chà xát quần áo, âm thanh sột soạt dần vang lên.
Nhâm Tiểu Túc vẫn như cũ không coi ai ra gì nhặt khoai tây.
Chu Nghênh Tuyết lặng lẽ quan sát, nàng phát hiện Nhâm Tiểu Túc thật sự sẽ không vào nhà. Bấy giờ mới lặng lẽ chạy tới chỗ cửa lớn, muốn nhân cơ hội này chạy trốn.
Kết quả tiếng của Nhâm Tiểu Túc nhẹ nhàng vang lên:
- Ngươi đi thêm hai bước nữa là chết không thể nghi ngờ, ngươi tin không?
Thân thể Chu Nghênh Tuyết thoáng cái cưng lại. Nàng giải thích:
- Ta chỉ muốn tìm xem có gì khâu vết thương lại không. Vết đao của ta rất sâu, phải khâu lại.
Nàng vừa nói xong, một hộp kim chỉ cùng một bình Hắc dược được ném vào:
- Khâu xong thì xức thuốc lên, nhớ phải cám ơn.
Chu Nghênh Tuyết bất đắc dĩ. Nàng phát hiện, đối diện với Nhâm Tiểu Túc, sát thủ cấp A ngày thường người khác nghe tới sợ mất mật cũng không khỏi bất lực.
Lúc còn ở hàng rào 88, thiếu niên trông vô hại chứ đâu có khủng bố như bây giờ. Về sau, nàng “ngã” trong tay Nhâm Tiểu Túc một lần liền hiểu rõ đẳng cấp của đối phương.
E rằng dù là thành viên chính thức của An Kinh tự cũng chưa chắc chế phục được Nhâm Tiểu Túc.
Chu Nghênh Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn trị thương. Nàng vừa khâu vết thương lại, vừa nói:
- Vì sao ngươi làm sát thủ dự bị của An Kinh tự?
Nhâm Tiểu Túc vừa gọt khoai tây vừa đáp:
- Kiếm tiền.
- Vậy ngươi trực tiếp nói cho An Kinh tự biết ngươi là siêu phàm giả là được…
Chu Nghênh Tuyết khó hiểu, bất quá nàng lập tức nhận ra:
- Không đúng, ngươi không muốn bại lộ thân phận?
Nhâm Tiểu Túc mặt không biểu tình nói:
- Ngươi biết quá nhiều.
Chu Nghênh Tuyết cả kinh, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác:
- Với thực lực của ngươi sẽ thăng cấp rất nhanh, sao chỉ mới là cấp D vậy?
- Ta chỉ vừa lấy được di động thôi…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi mặc đồ xong chưa?
- Mặc xong rồi.
Mười phút sau, Chu Nghênh Tuyết ngồi trên ghế, nhìn thiếu niên lần nữa trói nàng bằng dây thừng, phẫn nộ:
- Dù gì chúng ta cũng xem như quen biết cũ. Hơn nữa ta còn là cô gái đang bị thương, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Ngươi có phải đàn ông không thế!
Mà Nhâm Tiểu Túc chẳng coi Chu Nghênh Tuyết ra gì, nằm lăn trên giường ngáy o o. Trước khi ngủ hắn kiên nhẫn nói:
- Cũng vì ngươi mà trời sắp sáng ta còn chưa được ngủ. Ngươi không nên chít chít méo méo mãi. Bằng không ngươi nghĩ sao nếu ta kiếm cách chặn, lấp, bịt miệng ngươi lại?
Chu Nghênh Tuyết không nói nữa.
Nàng phát hiện dù đi ngủ nhưng trong tay Nhâm Tiểu Túc vẫn cần một cây súng chĩa về phía mình.
Mãi cho tới trưa, Chu Nghênh Tuyết mới dần tỉnh lại. Nàng vừa ngủ được một giấc, chỉ là ngủ không được an tâm thôi.
Sau khi tỉnh lại, nàng ngửi được mùi thơm từ phòng bếp, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
- Nấu khoai tây.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp:
- Ngươi có biết mấy bụi cây trong sân sau của ta để làm gì không?
Chu Nghênh Tuyết mơ hồ đáp:
- Không biết.
Nàng chỉ có thể khiến cho thực vật thân thiện với mình, thực vật nàng khống chế phải do chính nàng gieo.
Kỳ thật, năng lực của Chu Nghênh Tuyết không mạnh. Ít nhất trên trường hợp thực chiến thì xa xa không bằng năng lực điều khiển kim loại và vẽ rồng.
Nói nàng là sát thủ cấp A yếu nhất cũng không ngoa…
Vào lúc này, di động của Chu Nghênh Tuyết vang lên.
Nhâm Tiểu Túc nhìn vào, đọc được tin nhắn:
“Nếu may mắn còn sống mời nhấn phím 1. Nếu cần phòng an toàn hoặc tiếp ứng mời nhấn phím 2.”
Nhâm Tiểu Túc cởi trói cho Chu Nghênh Tuyết:
- Tự nhấn phím 1 đi.
Chu Nghênh Tuyết có phần hồ đồ:
- Đến cùng thì vì sao ngươi trói ta ở đây? Nếu sợ ta tiết lộ bí mật thì trực tiếp giết ta càng bớt việc. Ngược lại thì thả ta đi luôn cho rồi. Đối với ngươi mà nói hành động này càng thêm an toàn, như vậy có người điều tra tới cũng không phát hiện ta ở đây.
Nói tới chỗ này, bỗng nhiên Chu Nghênh Tuyết kinh hoàng lớn giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi tính bao nuôi ta…
- Lộn xộn cái gì…
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
- Ngươi thành thật ở lại đây ba ngày đi. Ba ngày sau muốn đi ddaaua thì đi. Về chuyện bị điều tra thì không cần lo, tám phần sát thủ của An Kinh tự và thành viên Hỏa Chủng đều sẽ bị tóm gọn cả. Căn bản tập đoàn Vương thị sẽ không tiến hành đuổi bắt. Dù sao ngay cả một lệnh truy nã cũng không có kia mà.
Chu Nghênh Tuyết không khỏi nghĩ lộn xộn, nàng cảm thấy từ khi gặp lại Nhâm Tiểu Túc, mọi chuyện càng thêm rối rắm. Nàng hoàn toàn không nghĩ ra đến cùng Nhâm Tiểu Túc tính làm gì.
Lần trước hắn bắt nàng nhảy dây, rõ ràng không phải người bình thường mà…
Chu Nghênh Tuyết hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi thật sự không muốn chiếm đoạt ta?
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Người ta thích đẹp hơn ngươi nhiều!
Chu Nghênh Tuyết nghe vậy thì tức tới xì khói. Vậy còn không bằng ngươi bảo ngươi muốn chiếm đoạt ta đi! Chu Nghênh Tuyết thật sự không chịu được sự bất bình này!
Nhâm Tiểu Túc nhìn bộ dáng hờn dỗi của Chu Nghênh Tuyết thì cảm thấy có phần kỳ quái. Sao nữ nhân này ngộ nhỉ, hắn đã biểu thị không làm gì nàng, nàng ta lại tức giận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận