Đệ Nhất Danh Sách

Chương 674: An Kinh Tự Tuyển Chọn

Trong Lạc thành hiện có rất nhiều nơi đang bận rộn, tập đoàn Thanh Hòa không ngừng vận chuyển vật liệu xây dựng để sửa chữa nhà cửa.
Vách tường cạnh đường phố bị khói hung đen, bóng đèn nê ông cháy rơi đầy đường.
Điều đáng ăn mừng là chuyện đầu tiên sau khi hỗn loạn kết thúc, Thanh Hòa đã tái xây dựng lại khu dân cư.
Không chỉ vậy, họ còn dựng rất nhiều lều vải và cấp đồ ăn cho cư dân, giúp mọi người cùng vượt qua khó khăn.
Điều này khiến cư dân trong Lạc thành như thấy được một tí hi vọng, cũng khiến sinh cơ lần nữa tỏa sáng trong Lạc thành.
Có phóng viên báo cáo với Giang Tự, nói họ muốn phỏng vấn suy nghĩ của nạn dân về những hành động này của Thanh Hòa.
Kết quả vị phóng viên này bị Giang Tự lớn tiếng trách mắng:
- Những người này không còn nhà, ngươi lại đi hỏi người ta có cảm động không? Ngươi có phải bị điên rồi không? Bây giờ còn khiến nạn dân xúc động thêm.
Tạp chí hi vọng không phải truyền thông của Thanh Hòa, bây giờ còn muốn tuyên truyền giùm họ.
Nghe Giang Tự răn dạy, toàn bộ ký giả dưới trướng hắn đều im lặng.
Có người nói, Giang Tự là Định hải thần châm của tạp chí hi vọng.
Chỉ cần hắn còn ở tòa soạn thì tín ngưỡng đi tìm sự thật của họ sẽ không bao giờ suy chuyển.
Hôm nay là ngày thi của đại học Thanh Hòa, Chu Nghênh Tuyết và rất nhiều phụ huynh khác đứng trước cổng trường chờ con em mình đi ra.
Trong đám phụ huynh kia chỉ có Chu Nghênh Tuyết là ăn mặt xinh đẹp nhất, khiến cho những người khác như bị lưu mờ.
Chu Nghênh Tuyết kiêu ngạo nhìn mấy người phụ nữ trung niên bên cạnh…
Đám phụ huynh kia bị bộ dáng này của Chu Nghênh Tuyết làm cho tức tới muốn xì khói trắng!
Bấy giờ, rất nhiều học sinh cùng nhau đi ra.
Chu Nghênh Tuyết giữ vững tinh thần tìm kiếm đám Vương Vũ Tri, đám thiếu niên thấy Chu Nghênh Tuyết thì điên cuồng vẫy tay:
- Nghênh Tuyết tỷ!
- Bài thi thế nào?!
Chu Nghênh Tuyết lo lắng hỏi.
- Rất tốt,
Vương Vũ Tri cũng không giấu giếm.
Gần đây, Chu Nghênh Tuyết rất quan tâm tới thành tích thi của họ.
Ngày nào cũng nấu cơm bồi bổ, chiếu cố không ngừng. Đám Vương Vũ Tri là người biết mang ơn, bằng không đã chẳng đi theo Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý tới tận bây giờ.
Cho nên chuyện đầu tiên sau khi ra khỏi cổng trường của họ mà báo cho Chu Nghênh Tuyết tin tốt này
Bài kiểm tra lần này là đề thi viết, kết quả sẽ được công bố sau bảy ngày.
Mà đám Vương Vũ Tri cũng rất thông minh, luôn chăm chỉ không chút lười biếng.
Trước kia khi còn sống trong sự bảo bọc của cha mẹ, họ học vì cha mẹ.
Hiện tại họ học là cho chính bản thân họ, vì tương lai có thể hỗ trợ Nhâm Tiểu Túc.
Họ không giống những thí sinh khác.
Họ có mục tiêu rõ ràng.
Hơn nữa khi còn ở Lý thị, cuộc thi khi ấy khó hơn ở đây nhiều, phải biết khi các tập đoàn tuyển sinh đều là để nghiên cứu khoa học.
Một năm chỉ truyền chừng trăm người.
Mà đại học Thanh Hòa tuyển một lần mấy ngàn người, áp lực cạnh tranh khác hẳn.
Cho nên đám Vương Vũ Tri tham gia cuộc thi cũng không quá áp lực.
Chu Nghênh Tuyết nghe Vương Vũ Tri trả lời như thế thì mừng rỡ hơn:
- Đi thôi, về nhà ta làm đồ ăn ngon đãi mọi người.
Bất quá trên đường về, Chu Nghênh Tuyết đột nhiên hỏi:
- À… gần đây ta có việc muốn rời khỏi lạc thành.
Ta muốn đi tìm hành tung của Tiểu Túc Ca, thay các ngươi lên án hắn một chút.
Sao có thể bỏ mọi người ở lại Lạc thành mà không nói năng gì chứ.
Nếu ta là các ngươi ta cũng không nhịn được!
Đám Vương Vũ Tri cố nhịn cười.
Rốt cục là vì ai thì trong lòng mọi người đều tự hiểu.
Từ khi Nhâm Tiểu Túc rời khỏi Lạc thành, mỗi ngày Chu Nghênh Tuyết nấu ăn không phải nhầm muối thì cũng bỏ lộn dấm, tình trạng này đã diễn ra suốt ba ngày nay rồi!
Bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết cũng nhận được tin nhắn của An Kinh tự.
Thậm chí An Kinh tự còn nhắn thêm một tin, bảo đây là kỳ tuyển chọn của họ.
Cũng có nghĩa là, chỉ cần là người nổi bật trong nhiệm vụ lần này đều có thể trở thành thành viên chính thứ của An Kinh tự.
Điều này khiến Chu Nghênh Tuyết có chút động tâm.
Hơn nữa nàng đang suy nghĩ, lúc trước lão gia để tâm tới chuyện của An Kinh tự như thế, hiện tại tuyển chọn đã bắt đầu, hẳn hắn cũng sẽ đến chứ?
Chuyện bị bỏ lại Lạc thành khiến Chu Nghênh Tuyết rất không vui, thế nhưng nàng lại không biết tìm Nhâm Tiểu Túc ở đâu.
Có lẽ lần tuyển chọn này của An Kinh tự chính là cơ hội.
Vương Vũ Tri cười nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Nghênh Tuyết tỷ, ngươi đi đi.
Không cần lo cho chúng ta, chúng ta có thể tự lo được.
- Thế này đi, tỷ để lại tiền sinh hoạt cho các ngươi.
Các ngươi muốn ăn gì cứ mua, ta đi một thời gian ngắn sẽ quay về…
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Ừ, hẳn là rất nhanh sẽ quay lại thôi.
Sau khi quay về căn nhà họ đang sống, Chu Nghênh Tuyết bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hơn nữa còn gieo trồng hạt giống xuống sân.
Nàng đảm bảo, hiện nay nơi này là nơi an toàn nhất trong Lạc thành.
Chu Nghênh Tuyết dặn dò đám Vương Vũ Tri, nếu gặp nguy hiểm có chạy về nhà, chỉ cần ở trong nhà thì không động được tới họ.
Đám Vương Vũ Tri cười đáo, lúc trước Nhâm Tiểu Túc đã nói với họ, hiện tại rất ít người có thể là đối thủ của Chu Nghênh Tuyết.
Trong ấn tượng của đám Vương Vũ Tri, Chu Nghênh Tuyết cũng là một siêu phàm giả cực kỳ lợi hại.
Cho nên họ cứ nghe theo lời nàng ấy dặn dò là được.
Lúc gần đi, Chu Nghênh Tuyết có chút cảm khái:
- Các ngươi nói Tiểu Túc Ca của các ngươi có quá đáng không, trong Lạc thành có nha hoàn đáng yêu thế này… Không phải, có mấy đệ đệ đáng yêu thế này lại chạy theo người khác. Được rồi được rồi, không cần nhịn nữa, cười cho đã đi!
Đám Vương Vũ Tri nhịn cười đẩy Chu Nghênh Tuyết tiễn Chu Nghênh Tuyết, kết quả lại thấy Hứa Chất đã sớm đứng bên ngoài.
- Các ngươi quay về đi, nhớ cố gắng học cho giỏi…
Chu Nghênh Tuyết nói xong thì đi tới chỗ Hứa Chất:
- Ngươi tới làm gì vậy?
- Ta nghe Hứa Khác Ca nói ngươi chuẩn bị rời đi?
Hứa Chất thấp giọng hỏi.
- Liên quan gì tới người?
Chu Nghênh Tuyết liếc mắt nhìn.
- Ta tới tiễn ngươi…
Hứa Chất có phần luống cuống tay chân.
Lúc này hắn không còn đi học nữa mà đang làm việc trong tập đoàn Thanh Hòa.
- Không cần tiễn, ta có tay có chân, tự đi được…
Chu Nghênh Tuyết nói xong thì leo lên chiếc xe mới mua của mình.
Đột nhiên Hứa Chất hỏi:
- Ta thích ngươi, có thể cho ta cơ hội không?
Chu Nghênh Tuyết đóng cửa xe cái rầm:
- Ta thích lão gia nhà ta, sao không thấy hắn cho ta cơ hội!
Nói xong Chu Nghênh Tuyết đạp chân ga.
Xe việt dã rồ vang, chạy thẳng về phương bắc….
Bạn cần đăng nhập để bình luận