Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1055: Tương Lai Tây Bắc

Trong một tháng này, Nhâm Tiểu Túc cùng Nhâm Tiểu Túc đi tới Trung Nguyên chừng 15 chuyến, mỗi chuyến mất hai ngày.
Số nạn dân gom được chừng 9 vạn.
Trong một tháng này, danh tiếng của Tây Bắc vang vọng khắp liên minh hàng rào, kèm theo đó là thanh danh hiển hách của Vương Tùng Dương...
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc tò mò là không biết Vương Tùng Dương đã chạy đi đâu mà không đứng ra “minh oan”.
Cứ để hắn trắng trợn lợi dụng như thế.
Bấy giờ, Vương Việt Tức bảo nên dừng lại, nếu tiếp tục thu nạp nạn dân sẽ phản tác dụng.
Đại lừa dối lập tức chạy tới cứ điểm 178 báo cáo việc này cùng Trương Cảnh Lâm.
Tin tốt là hàng rào 145 cũng bắt đầu trở thành thí điểm với kế hoạch nhận thầu.
Kỳ thật từ đầu đại lừa dối đã nhìn ra, hiện tại hàng rào 144 có thể hừng hực khí thế phát như vậy chứng tỏ năng lực của Nhâm Tiểu Túc.
Cho tới nay, Tư lệnh tận tâm tận lực giúp đỡ Nhâm Tiểu Túc thượng vị, lúc này ngài ấy nhất định nguyện ý mở đèn xanh cho kế hoạch này của Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong một chuyến tàu tới Trung Nguyên.
Nhâm Tiểu Túc thấy xe của binh sĩ Vương thị đứng chắn trước mặt.
Đội binh sĩ này không nhiều, chỉ chừng một đoàn mà thôi.
Đối phương xuất hiện ở nơi này, nhất định Vương Thánh Tri đã thông qua Linh biết được tuyến đường của Nhâm Tiểu Túc, từ đó lệnh cho binh sĩ chờ sẵn.
Nhâm Tiểu Túc ở xe yên lặng chờ đợi, một người quen chậm rãi bước tới gần.
"Thiếu soái, đã lâu không gặp…"
Vương Nhuận cười chào.
Vương Nhuận cũng có thể xem là người quen cũ của Nhâm Tiểu Túc.
Hai người từng hợp tác trong nhiệm vụ tại Khổng thị.
Tới lúc ở Tả Vân sơn, cũng là Vương Nhuận dẫn đội vận chuyển vũ khí trang bị chuyến đầu tiên, hơn nữa còn kề vai chiến đấu tại Tả Vân sơn hơn nửa tháng.
Có câu gọi là không đánh người mặt cười, Nhâm Tiểu Túc rời khỏi tàu, đi tới cùng đại lừa dối:
"Vương thị muốn động thủ với Chu thị? Đúng là sốt ruột a."

"Không phải là chúng ta sốt ruột, là thời cơ thích hợp… "
Vương Nhuận cười giải thích:
"Hôm nay là thời điểm Chu thị suy yếu nhất, cũng là thời điểm sĩ khí Vương thị đạt tới đỉnh cao.
Nếu hiện tại không động thủ sẽ càng thêm phiền toái."

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu, hắn cũng tính tham gia chiến sự ở Trung Nguyên.
Nếu không liên quan tới Tây Bắc, không nằm trong việc hắn cần quan tâm.
Nói thật, nếu xuất phát từ lợi ích của Tây Bắc, hắn càng hi vọng Vương thị và Chu thị lưỡng bại câu thương, như vậy Tây Bắc mới có nhiều thời gian để hoàn thiện và phát triển hơn.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Các ngươi ở đây là... ?"
"Đương nhiên là vì ngăn trở Thiếu soái… "
Vương Nhuận thản nhiên nói:
"Một mặt vì ta binh sĩ chủ lực của Vương thị đã đến biên cảnh Chu thị.
Bây giờ Thiếu soái xuất hiện tại cảnh nội Chu thị có thể sẽ ngộ thương tới chúng ta.
Mặc khác, quê hương những nạn dân này là ở Trung Nguyên, tới Tây Bắc vì không còn sự lựa chọn.
Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, Vương thị nhất định sẽ thu xếp thỏa đáng cho bọn họ.
Vì thế Thiếu soái không cần quá lo lắng cho an nguy của họ, nên để họ ở lại quê hương của mình."

Không thể không thừa nhận, Vương Nhuận nói chuyện thật sự khách khí tới cực điểm.
Đối phương dẫn theo cả một binh đoàn lại khách khí với Nhâm Tiểu Túc, xem như là tiên lễ hậu binh.
Kỳ thật dù giữa Nhâm Tiểu Túc và Vương thị từng xảy ra chuyện gì đi nữa.
Đối phương bỏ mặc Giang Tự hay Vương Thánh Tri có ân cứu mạng với Nhâm Tiểu Túc thì việc hắn giúp đỡ Vương thị đã xem như trả xong nợ rồi.
Nếu hai bên không cần động thủ, Nhâm Tiểu Túc sẽ không ra tay.
Mà Vương Thánh Tri đối với Nhâm Tiểu Túc cũng vậy, tựa hồ đối phương cũng không hi vọng phải tuyên chiến với bằng hữu ngày xưa.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá binh sĩ sau lưng Vương Nhuận một chút:
"Ngươi chỉ dẫn theo một binh đoàn chỉ để nói với ta mấy cái này?"
Vương Nhuận giải thích:
"Ta đến một chiến lữ nhưng vì sợ Thiếu soái hiểu lầm nên chỉ dẫn theo một cái binh đoàn thôi."

"Đã hiểu… "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Đây có nghĩa là, họ nói không được sẽ chặn đánh.
Hơn nữa đối phương đã biết thực lực của hắn, trong tay họ sẽ có vũ khí đối phó.
Dù hiện giờ hắn cường hãn cỡ nào cũng không thể khinh thường khoa học kỹ thuật của văn minh nhân loại.
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Được rồi, ta về vậy.
Chúc các ngươi kỳ khai đắc thắng a."

Vương Nhuận chủ động nắm tay Nhâm Tiểu Túc:
"Cảm ơn Thiếu soái, có rảnh hãy tới Vương thị làm khách."

Nhâm Tiểu Túc nắm tay đối phương:
"Tới Tây Bắc làm khách thì được, tới Vương thị làm khách thì thôi, người Tây Bắc chúng ta rất nhiệt tình, có rảnh tới chơi."

"Nhất định… "
Vương Nhuận nói xong liền quay người đi về phía binh đoàn.
Nhâm Tiểu Túc lần nữa triệu hồi đoàn tàu đi về Tây Bắc.
Trên đường, đại lừa dối cảm khái:
"Vương thị hành động nhanh hơn chúng ta dự đoán.
Ta cảm thấy với trạng thái hiện tại của Chu thị, e rằng chỉ chừng hai ba tháng thắng bại sẽ định.
Thắng làm vua thua làm giặc, Trung Nguyên e rằng sẽ theo họ Vương rồi."

"P5092 cũng sắp về rồi…”
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Người của thương hội Tây Bắc truyền tin tới.
Nói hắn đang dẫn theo tàn quân Hỏa Chủng đi dọc sông Thần Mộc của Thảo Nguyên, sắp về tới cảnh nộ Tây Bắc i.
Sau khi về phải để hắn mau chóng hoàn thành bố trí binh lực trên biên cảnh Vương thị.
Ta cảm thấy Vương thị hành động không chút ngại ngần, mục tiêu của Vương Thánh Tri là tất cả liên minh hàng rào."

"Thiếu soái… "
Đại lừa dối bỗng nói:
"Ngươi cũng nên đi một chuyến tới cứ điểm 178."

Nhâm Tiểu Túc trầm mặc, từ lúc về Tây Bắc hắn chưa từng tới cứ điểm 178 gặp Trương Cảnh Lâm, đây là vì hắn không muốn làm rõ thân phận Thiếu soái Tây Bắc.
Mà bây giờ, dù hắn không thừa nhận bản thân là Thiếu soái nhưng không có cách nào.
Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc trong lòng tất cả mọi người vốn đã là chủ nhân tương lai của Tây Bắc.
Nếu Nhâm Tiểu Túc còn thoái thác lại chẳng khác nào trong ngoài bất nhất.
Hắn hỏi đại lừa dối:
"Tới cứ điểm 178 trừ Trương Tiên Sinh ra còn làm gì nữa không?”

Đại lừa dối nở nụ cười, hắn biết Nhâm Tiểu Túc đã đồng ý, vì thế bắt đầu giải thích:
"Đầu tiên Trương tư lệnh sẽ dẫn Thiếu soái tới chuông đồng cúng bái.
Sau đó sẽ tuần tra biên phòng của cứ điểm 178, an ủi các binh sĩ đóng quân tại đó.”

"Tiếp đó thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Tiếp đó?"
Đại lừa dối cười tủm tỉm nói:
"Sau đó, ngươi chính là Thiếu soái tương lai của Tây Bắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận