Đệ Nhất Danh Sách

Chương 445: Tình Thế Nguy Hiểm


Phía tây A Lạp Thiện là sa mạc. Ở thời đại này, không ai rảnh rỗi mà tới đó cả. Ngay là nơi tới chim cũng chả thèm tới ị.
Cho nên, từ lúc chiến tranh bắt đầu, cự ly theo đường thẳng của cứ điểm 178 và Tông thị không quá xa. Rất ít người tới nơi này.
Trên cơ bản, chuyện một chi binh sĩ đi xuyên qua nơi nào là hoang đường và viễn vông vô cùng.
Nhưng mưu đồ của Tông thị với cứ điểm 178 lại vượt qua cả điều này!
Vị trí địa lý của Tông thị có tài nguyên khan hiếm, kém xa cứ điểm 178, Khánh thị, Dương thị, thậm chí còn chẳng bằng Lý thị.
Cho nên, việc khuếch trương địa bàn để kiếm tài nguyên là điều Tông thị nhất định phải làm. Chỉ có tài nguyên khổng lồ mới chèo chống được dã tâm của họ.
Mà họ tìm tài nguyên ở đâu? Đương nhiên ở chỗ cứ điểm 178 rồi.
Phải biết, xa hơn về phía tây bắc của cứ điểm 178 là một vùng rộng lớn bao la. Trên mảnh thổ địa kia chôn dấu 90% tài nguyên khoáng sản của tất cả các hàng rào cộng lại. Còn có một lượng lớn khí đốt, dầu thô cùng mỏ kim loại các loại.
Theo Tông thị, đám người ở cứ điểm 178 không biết lợi dụng điểm này thật đúng là phí của trời, rất lãng phí!
Vài năm trước, đã có binh sĩ của Tông thị bí mật vận chuyển vật tư trong sa mạc. Mà hiện giờ, họ đã xây được một căn cứ khổng lồ trên một ốc đảo.
Không vì gì khác, chỉ vì một ngày có thể để đám binh sĩ hung mãnh này xuyên qua sa mạc, đánh cứ điểm 178 một kích trí mạng.
Kỳ thật, Tông thị biết cứ điểm 178 muốn thông qua sông Hắc Thạch đánh núi Vũ Xuyên, cúng biết cứ điểm 178 sẽ tấn công cầu Bắc Vịnh. Tuy khi ấy, con đường xuôi nam để tập kích bất ngờ của Tông thị sẽ không còn nhưng theo kế hoạch của Tông Ứng, việc này cũng sẽ chặn đường lui của cứ điểm 178.
Tông Ứng đã sớm nhận được tin tức chính xác, hiện tại ở cứ điểm 178 chỉ còn một binh đoàn độc lập đóng giữ. Có thể nói, lần này cứ điểm 178 đã dốc toàn lực để đánh với họ.
Cho nên, hiện tại phòng ngự của cứ điểm 178 rất yếu, lại không thể quay về cứu viện.
Chỉ cần Tông thị chiếm lĩnh cứ điểm 178 thì dù đám Trương Cảnh Lâm sửa xong cầu nổi cũng không còn nhà để về, cũng chẳng còn thứ chi mà bảo vệ.
Đến lúc đó, đường tiếp tế của binh sĩ cứ điểm 178 bị cắt đất, vậy chẳng phải tùy ý Tông thị muốn làm gì thì làm?
Tông Ứng tính toán thời gian, chỉ cần 7 ngày là đội của hắn có thể đi xuyên sa mạc tới cứ điểm 178, chiếm giữ nơi đó!
Tông Ứng híp mắt, hiện giờ hắn đang nghĩ, không biết Trương Cảnh Lâm có đoán được những điều này không.
Hẳn là đoán được, hành động cho nổ cầu nổi đã nói rõ dụng ý của Tông thị.
Nhưng đoán được thì đã sao, Trương Cảnh Lâm không có cách nào quay lại, ngăn hắn chiếm lĩnh cứ điểm 178.
Lúc trước họ hao tổn binh sĩ làm pháo hôi chẳng phải để hấp dẫn Trương Cảnh Lâm qua bờ sông Hắc Thạch ư? Vẫn là kỹ năng của hắn cao hơn đối phương một bậc.
Tuy giữa chừng có đoạn nhạc đệm là Tiêm Đao Liên nhưng không sao. Dù một đại đội có lợi hại hơn cũng chẳng thể ảnh hưởng đại cục.
Tuy kho lúa đã bị nhưng Tông thị vẫn có thể chèo chống một tháng hơn. Trong đoạn thời gian này, đủ để Tông Ứng kéo chết cứ điểm 178. Chung quy, Trương Cảnh Lâm đã không còn ai tiếp tế nữa, đúng không?
Vừa nghĩ tới việc thắng được vị danh tướng thiên hạ như Trương Cảnh Lâm, trong lòng Tông Ứng phấn khởi vô cùng.
Quyền lực cùng thắng lợi xưa nay chưa từng có chính là dục vọng cho loại người ngồi ở vị trí này như Tông Ứng.

Lúc này, lữ trưởng đội thiết giáp ở bên cạnh Trương Cảnh Lâm là Hồ Hạnh Chi nhìn Tư lệnh của mình:
- Tư lệnh, Tông thị đã cắt đứt đường lui của chúng ta. Nhất định nhắm tới cứ điểm, tư lệnh mau nghĩ ít biện pháp đi.
Trương Cảnh Lâm nhìn Hồ Hạnh Chi:
- Lúc này chỉ có thể tử chiến tới cùng mới có thể giành được thắng lợi. Chư vị, chúng ta phải mau chóng chiếm được núi Vũ Xuyên. Như vậy mới có khả năng giết ra một đường sống. Thông báo công binh mau chóng dựng lại cầu nổi. Hỏi họ cần bao nhiêu thời gian!
Một tham mưu chần chờ nói:
- Ta vừa hỏi rồi, công binh nói cần 10 ngày! Ngược lại, nếu xây dựng cầu nổi đơn giản sẽ nhanh hơn, nhưng đội cơ giới không qua được thì cũng chẳng làm gì.
10 ngày…
Dù sau 10 ngày dựng xong cầu nổi, họ cũng mất 7 ngày quay về, hết thảy đã không còn kịp!
Đột nhiên, Chu Ứng Long chạy về từ tiền tuyến:
- Tư lệnh! Tư lệnh! Là điện thoại từ Tiêm Đao Liên!
Mọi người nghe vậy thì sững sờ, họ không ngờ có thể nhận được điện thoại của Tiêm Đao Liên.
Lúc này, Tiêm Đao Liên vừa tấn công xong hàng rào 144. Họ không chỉ đốt kho lúa còn cướp được điện thoại vệ tinh. Bấy giờ mới nhân cơ hội liên lạc với cứ điểm 178.
Trương Cảnh Lâm nhận lấy điện thoại vệ tinh, phía bên kia là Trương Tiểu Mãn lớn giọng, hưng phấn hô:
- Từ lệnh? Là Tư lệnh sao?
- Ừ, ta là Trương Cảnh Lâm. Ngươi nói đi…
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh nói.
- Chúng ta vừa đốt trụi kho lúa của hàng rào 144, tiêu diệt bảy tám đại đội, giết 3 Đoàn trưởng đoàn 1237. Hiện tại Phó đoàn trưởng cũng nằm trong tay chúng ta…
Trương Tiểu Mãn đắc ý nói, hắn sợ Trương Cảnh Lâm không cho mình huy hiệu tinh vân nên nói hết chiến công ra một lần.
Một đám tướng lãnh bên cạnh ngây người. Họ không ngờ Tiêm Đao Liên đã làm được nhiều chuyện như vậy. Khó trách Tông thị muốn điều binh tới hậu phương đối phó Tiêm Đao Liên.
Đây là một đại đội hả? Dù là một đội quân độc lập cũng chưa chắc làm được a.
Tiêm Đao Liên quá sinh mãnh rồi!
Nhưng lúc này không ai vui nổi, vì hiện giờ cuộc chiến không còn trong phạm vi chỉ đốt kho lúa, giết vài đoàn trưởng, tiêu diệt vài đại đội là thay đổi thảm trạng.
Chỉ nghe Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Các ngươi làm rất tốt, nhưng vẫn phải chú trọng an toàn.
- Tư lệnh yên tâm, chúng ta không có thương vong!
Các tướng lãnh lần nữa ê răng, họ không ngờ Tiêm Đao Liên có thể làm nhiều chuyện như vậy mà không chết người nào.
Trương Cảnh Lâm cười dặn Trương Tiểu Mãn mấy câu rồi đưa điện thoại cho Chu Ứng Long. Toàn bộ quá trình không nhắc tới Nhâm Tiểu Túc một chữ, nhưng tất cả mọi người đều biết, e rằng trong trận chiến này, công của Nhâm Tiểu Túc rất lớn.
Chu Ứng Long cầm điện thoại, hét to với Trương Tiểu Mãn:
- Được rồi, ta biết các ngươi vừa lập công. Hiện tại ta không rảnh lải nhải với các ngươi. Các ngươi mau rút tới nơi an toàn rồi nói tiếp. Tình huống bên này của chúng ta rất nguy cấp.
Trương Tiểu Mãn ngây ngẩn cả người:
- Nguy cấp?
Chu Ứng Long thở dài, dừng một chút rồi nói đại khái tình huống cho Trương Tiểu Mãn nghe. Binh sĩ Tiêm Đao Liên xung quanh nghe vậy thì không biết làm sao. Sao đột nhiên tình hình chiến đấu lại chuyển xấu thế này?
Hơn nữa, khả năng Tông thị sẽ chiếm lĩnh cứ điểm 178 nữa? Vậy vợ con họ thế nào? Cô gái Phó Nhiêu thích sẽ ra sao? Tình nhân Mộng Lục Ngọc của mọi người biết làm gì?
Trương Tiểu Mãn nóng nảy:
- Doanh trưởng yên tâm, họ có thể đánh cứ điểm 178 của chúng ta, chúng ta cũng có thể đánh hàng rào 146 của họ. Giết hết đám cầm quyền ở hàng rào 146 đi, Tông thị tiêu liền.
Chu Ứng Long cười mắng:
- Nói năng hồ đồ gì vậy. Hiện tại hàng rào 146 có một đội quân. Ngươi nói đánh là đánh được hả. Mau cút cho ta, hiện giờ các ngươi bắt đầu chạy về hướng…
Nhưng Chu Ứng Long chưa nói hết lời thì một âm thanh khác cắt ngang:
- Trương tiên sinh còn ở đó không. Ta muốn hỏi, nếu ta tiêu diệt hàng rào 146 có trợ giúp được gì cho cục diện chiến đấu không?
Trương Cảnh Lâm im lặng một lát:
- Có.
- Được, vậy ta đi đánh.
Các tướng lãnh bên cạnh nghe âm thanh xa lạ này họ cũng hiểu đó chính là Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc này đúng là một tên điên. Chỉ một Tiêm Đao Liên thì tiêu diệt hàng rào 146 kiểu gì?
Trương Cảnh Lâm thở dài:
- Các ngươi không thể tiêu diệt hàng rào 146 đâu.
- Trương tiên sinh, ngươi còn nhớ ngươi từng nói…
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi:
- Ngươi nói, biết rõ không thể làm được mà vẫn làm, thậm chí còn có thể bị thương, làm chuyện không nên làm là ngu xuẩn. Ngươi còn nhớ ta trả lời thế nào không?
Trương Cảnh Lâm nhớ khi ấy, Nhâm Tiểu Túc đáp, dũng cảm cũng thế thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận