Đệ Nhất Danh Sách

Chương 654: Mãi Mãi Là Thiếu Niên


Lão Lý nhìn ánh lửa bốn phía mà có phần đau lòng. Họ sống mấy chục năm tại Lạc thành, chỉ vì đám người tới từ bên ngoài kia mà bây giờ đã không còn như xưa được nữa.
Giờ khắc này, lão Lý hận không thể giết sạch đám người kia. Mà lão cũng biết, dù có muốn lão cũng không làm được.
Chiến lực của Kỵ Sĩ vượt xa siêu phàm giả nhưng làm gì được khi số lượng kẻ địch lại quá nhiều.
Hơn nữa, vì để tiêu hao lực lượng của Kỵ Sĩ mà hai ngày nay họ không ngừng quấy rối Lạc thành. Đối mặt với sự cường công của kẻ địch, dám người lão Lý chẳng khác nào lính cứu hỏa bôn ba bốn phía.
Bấy giờ, điện thoại vệ tinh của lão Lý reo lên. Bên trong truyền tới âm thanh của La Vân Nhàn:
- Không thấy Hứa Khác đâu nữa. Khả năng cao hắn muốn tự mình chiến đấu.
Lão Lý nghe La Vân Nhàn nói vậy thì im lặng nửa ngày. Nhâm Tiểu Túc đứng bên cạnh hỏi:
- Làm sao thế?
- Hứa Khac đột nhiên rời khỏi cao ốc Thanh Hòa, một mình đối mặt với kẻ địch…
Lý Ứng Duẫn gật đầu thở dài.
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu:
- Vì sao? Không phải mọi chuyện vẫn chưa vượt khỏi tầm kiểm soát đó à. Kẻ địch cũng ngăn cản được cả rồi, Kỵ Sĩ các người không hao tổn ai cả. Sao đột nhiên hắn lại muốn một mình đối địch với kẻ địch?
Lão Lý hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Trong Kỵ Sĩ có người phản bội.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ. Từ lúc biết tới Kỵ Sĩ tới nay, trong mắt Nhâm Tiểu Túc, Kỵ Sĩ là một tổ chức cực kỳ đoàn kết. Thậm chí hắn còn cảm thấy Kỹ Sĩ là tổ chức đại biểu cho sự chính trực, đoàn kết và dũng cảm.
Vậy mà bây giờ lão Lý đột nhiên nói cho hắn biết Kỵ Sĩ cũng sẽ thay đổi. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy khả năng cao Hứa Khác cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có, thậm chí còn tới từ bên trong nội bộ tổ chức nên không muốn kéo Thanh Hòa và những người khác xuống nước. Từ đó lựa chọn một mình chiến đấu, chết như một vị anh hùng.
Đúng thế, trên thế giới này không có xã hội nào thật sự lý tưởng cả. Nhâm Tiểu Túc nên sớm hiểu rõ đạo lý này mới đúng.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày hỏi:
- Là ai?
Hẳn nhóm lão Lý đã sớm biết, bằng không lúc ăn cơm sao chỉ có Hứa Khác, Trương Thanh Khê, lão Lý và Tần Sanh kia chứ.
- Ngươi chưa từng gặp…
Lão Lý lắc đầu.
- Tại sao người đó lại cấu kết với ba tập đoàn mà phản bội Thanh Hòa?
Nhâm Tiểu Túc khó lòng tin được.
- Họ không cấu kết với tập đoàn…
Lão Lý nói:
- Chỉ là qua nhiều năm, Kỵ Sĩ và Thanh Hòa có mối liên kết ngày càng chặt chẽ. Kỵ Sĩ phải thường xuyên thay Thanh Hòa làm việc, dẫn tới có người bất mãn, cảm thấy Hứa Khác đã không còn là Kỵ Sĩ nữa. Hai năm trước, trong một cuộc hội nghị, có người nêu lên ý kiến Kỵ Sĩ phải thoát ly khỏi Thanh Hòa. Thế nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Nên trong hai năm nay, Hứa Khác luôn tự trách, hắn muốn thay đổi nhưng từ trước tới nay thay đổi là chuyện cực kỳ khó khăn. Trừ phi hủy diệt Thanh Hòa hoặc để người khác lên tiếp nhận Thanh Hòa mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Đúng là một đám người bất thường.
Người bình thường nào mà không ham muốn quyền lực và tiền tài chứ.
Đương nhiên, người bình thường cũng không tham gia thử thách cực hạn để tìm đường sống trong kẻ chết.
- Bây giờ Hứa Khác đang ở đâu?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Chúng ta tới giúp hắn. Chuyện lớn như thế hắn làm sao mà ứng phó một mình được?
- Chia nhau đi tìm…
Lão Lý thở dài:
- Trong hoàn cảnh hỗn loạn thế này không chắc có thể tìm được hắn. Hắn nhất định sẽ muốn thu hút sự chú ý của kẻ địch.
Bốn phía trong hàng rào tràn ngập ánh lửa. Không ít cư dân hàng rào đã bị lửa ép cho chạy khắp nơi. Trong hỗn loạn này rất khó lòng biết được chính xác Hứa Khác đang ở đâu.
Nhâm Tiểu Túc và lão Lý tách ra rồi nhảy lên mái nhà, nhanh chóng tìm kiếm Hứa Khác. Thế nhưng trong một thành thị có hơn 100.000 dân, muốn tìm một người cố tình ẩn núp thật sự quá khó khăn.
Ánh lửa tiếp tục bạo phát trong hàng rào, dường như có người đang không ngừng cho nổ.
Nhâm Tiểu Túc đứng trên tòa nhà cao từng xem như không thấy gì. Hắn có phần mơ hồ, không biết nên tìm Hứa Khác ở đâu.
Nhưng đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc phát hiện có người đang di chuyển trên mái nhà. Hắn lập tức tăng tốc đuổi theo.
Người nọ chợt phát hiện có bóng người đuổi theo, Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ bả vai đối phương:
- Ngươi cũng đang tìm Hứa Khác à?
Vị siêu phàm giả sửng sốt một chút, không thèm để ý tới Nhâm Tiểu Túc mà tăng tốc muốn vượt qua đối phương.
Kết quả hắn vừa tăng tốc thì Nhâm Tiểu Túc cũng tăng theo.
Nhâm Tiểu Túc đi bên cạnh siêu phàm giả nọ, rống to hỏi:
- Ta hỏi, có phải ngươi đang tìm Hứa Khác không?
Siêu phàm giả muốn tăng tốc nữa nhưng phát hiện không chạy được, quay đầu lại thì thấy Nhâm Tiểu Túc đang nắm lấy áo hắn, đen mặt hỏi:
- Ta hỏi ngươi không nghe hả?
Siêu phàm giả nọ buồn bực:
- Cấp trên không nói ngươi biết địa điểm tập kết hả? Ngươi là ai vậy… A!
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc đã nhảy tới trước mặt siêu phàm giả. Sau đó hung hăng ném đối phương xuống đất. Siêu phàm giả như đạn pháo bị bắn ra, không biết xương cốt đã đứt gãy bao nhiêu cái.
Hắn vùng vẫy ngẩng đầu thì không thấy thân ảnh Nhâm Tiểu Túc tiếp tục di chuyển, nhảy về hướng Bắc.
...
Hứa Khác nhìn con phố dài, cười nói với bốn phái:
- Còn ai nữa?
Bấy giờ, trên người Hứa Khác ngập tràn máu tươi. Bên cạnh là thi thể của 8 siêu phàm giả.
Uy nghiêm của Kỵ Sĩ khiến những siêu phàm giả xung quanh bất động. Mọi người đang chờ chỉ thị của cấp trên.
Vừa rồi có siêu phàm giả tự tiện vây công, mà tám người hoàn toàn đánh không lại một mình Hứa Khác.
Trước đó, mọi người từng suy đoán về sức chiến đấu của Hứa Khác, thế nhưng chẳng ai ngờ khả năng của hắn lại mạnh mẽ như thế. Thậm chí họ còn không biết Hứa Khác là một trong số những Kỵ Sĩ nữa kìa.
Hứa Khác thấy đối phương không có động tĩnh gì mà trên đường tụ tập ngày càng nhiều người, có siêu phàm giả, có người cầm súng, cũng có binh sĩ chuẩn bị chiến đấu.
Đứng giữa thập diện mai phục, Hứa Khác bỗng cất tiếng cười to:
- Chỉ là một đám yêu ma quỷ quái mà thôi. Có dám đánh một trận này với Kỵ Sĩ không!
Giờ khắc này, Hứa Khác nhớ lại cảnh tượng bản thân trèo lên núi ngắm hào quang vạn trượng của mặt trời.
Kinh sợ quay đầu, cách thiên ba thước ba!
Bôn đằng gấp, vạn ngựa chiến giống hàm!
Sau đó, hắn cũng giống như Tần Sanh, khắc tên của mình cùng với tín ngưỡng sánh cùng nhật nguyệt xuống.
Mà lúc này, hắn bỗng nhớ tới câu nói của người vô danh được khắc trên vách đá, mãi mãi thiếu niên.
Có lẽ đây chính là tố chất thật sự của một Kỵ Sĩ, tràn đầy đam mê, chân tình, nhiệt huyết thiếu niên luôn còn mãi.
Từ lúc trở thành người cầm quyền Thanh Hòa, dường như rất lâu rồi hắn chưa từng sướng khoái thế này. Có lẽ chỉ có Hoàng Hiểu Vũ là rõ nhất, vốn Kỵ Sĩ không nên dây dưa trong vòng xoáy quyền lực này. Bất quá bây giờ nói cũng đã muộn.
Đây là lúc hắn phải tiếp nhận định mệnh của mình.
Trong nháy mắt này, Hứa Khác thấy đám người đứng dài hết con đường bị thứ gì đó đụng vào mà văng lên không trung. Thập diện mai phục bị ai đó giết ra một con đường máu.
Người bay vây đối phương theo bản năng chừa ra một đường cho đối phương.
Hứa Khác thấy người tới là ai thì bình tĩnh nói:
- Không đáng.
Nhâm Tiểu Túc đứng giữa biển người, xung phong liều trước đi tới trước mặt Hứa Khác, nhếch mép cười:
- Tin ta không?
Hứa Khác sửng sốt, cũng cười mà đáp:
- Tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận