Đệ Nhất Danh Sách

Chương 686: Vừa Múa Vừa Hát


Có rất nhiều người chui khỏi lều, họ ra ngoài để xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Trình Vũ nhìn Nhâm Tiểu Túc đang gác đêm vì cự ly của hắn gần nhất với nơi vừa phát ra tiếng động. Vì thế Trình Vũ lên tiếng:
- Vừa rồi sao thế, là người của chúng ta à?
- Không phải, mọi người đều nghỉ ngơi cả rồi. Vừa rồi ta nghe như có tiếng bước chân nhưng rất nhẹ. Nếu thật có người đang tới gần thì đó cũng chỉ là một đứa bé mà thôi…
Nhâm Tiểu Túc giải thích.
Trợ thủ của Trình Vũ nổi da gà:
- Hơn nửa đêm trong rừng núi hoang vắng thì lấy đâu ra đứa nhỏ.
- Ta chỉ ví von thôi…
Nhâm Tiểu Túc nhìn mọi người xung quanh, hắn phát hiện cả đám đều là bộ dáng nhíu mày lo lắng. Nhâm Tiểu Túc bỗng nói:
- Thấy các ngươi khẩn trương như thế, không bằng để ta biểu diễn tài nghệ…
- Không cần, cám ơn, ngủ ngon…
Trình Vũ quay người về lều. Thay vì ở ngoài nghi thần nghi quỷ nghe Nhâm Tiểu Túc còn chẳng bằng đi ngủ!
Nhâm Tiểu Túc chậc chậc mấy tiếng, lần này là hắn nhiệt tình muốn giúp đỡ mọi người chứ không phải cung điện ban bố nhiệm vụ.
Chung quy hình phạt kéo dài tới 7 ngày lận. Hắn cần phải dùng một tinh thần và diện mạo mới để thực hiện hình phạt. Thay vì bị động tiếp nhận còn không bằng chủ động xuất kích, hết thảy đều vì kỹ năng mới!
Bấy giờ, đại lừa dối cũng thức dậy đi tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc:
- Vừa rồi thật sự là tiếng bước chân à?
Đại lừa dối gan lớn đã đi bộ một vòng xung quanh nhưng không thấy dấu chân nào cả. Việc này rất kỳ quái, dù đối phương có bước đi nhẹ nhàng thế nào cũng phải để lại dấu vết chứ.
- Đúng thế, có tiếng bước chân tới gần…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Lúc trước ngươi từng nói phạm vi thực vật biến dị đang không ngừng mở rộng từ Thánh sơn. Nói không chừng hiện tại chúng ta đang ở trong phạm vi đó. Nếu nơi này có gì đó chạy tới cũng rất bình thường. Tóm lại, cẩn thận sẽ không gây sai lầm.
- Được rồi, ngươi ngủ đi…
Đại lừa dối nói:
- Tới lượt ta gác đêm.
- Ừ, có việc gì cứ gọi ta.
Lúc này, mọi người cũng bắt đầu đề phòng. Ngay cả đi vệ sinh cũng chẳng ai đi, nhiều người cố gắng nhịn cho tới khi trời sáng.
Dù mọi người đều là sát thủ sống trên lưỡi đau nhưng đối với sự tồn tại quỷ dị như Thánh sơn, trong lòng họ vẫn còn một tia sợ hãi.
Đại lừa dối ngồi bên cạnh đống lửa suy nghĩ, lưu ý mọi động tĩnh bên cạnh. Nhưng mãi tới trời sáng vẫn chẳng có gì.
Sau đó, hắn thấy Nhâm Tiểu Túc nhẹ nhàng chui khỏi lều. Đại lừa dối vừa tới chào thì Nhâm Tiểu Túc dựng ngón tay trỏ đặt giữa miệng suỵt một tiếng!
Đại lừa dối trở nên nghiêm túc hơn, hắn cũng chẳng biết rốt cục thiếu niên muốn làm gì.
Trời vẫn còn tối mờ, địa lừa dối nhìn Nhâm Tiểu Túc lặng yên không tiếng động lấy một khẩu súng lục ra rồi lặng yên lên đạn. Chẳng lẽ Thiếu soái muốn động thủ với ai đó à?
Nghĩ tới đây, cơ bắp trên người đại lừa đối căng thẳng, chuẩn bị phối hợp tác chiến với Nhâm Tiểu Túc bất cứ lúc nào.
Hắn không quan tâm vì sao Nhâm Tiểu Túc muốn động thủ. Dù sao đánh ai đi nữa hắn chỉ cần làm theo là được, cần gì nói đạo lý chứ.
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên bắn chỉ thiên ba phát, hô to:
- Rời giường đi! Trời sáng rồi!
Đại lừa dối:
- ???
Thiếu soái, bình thường ngươi đều gọi người khác dậy kiểu này hả?
Đây là cách đánh thức kiểu gì vậy?!
Đừng nói đại lừa dối, ngay cả Trình Vũ bị Nhâm Tiểu Túc làm cho bừng tỉnh cũng ngơ ngác. Hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm, thầm nghĩ có phải tên này bị bệnh tâm thần rồi không!
Nhâm Tiểu Túc thầm hỏi cung điện:
“Trình độ hoàn thành của nhiệm vụ này là cấp gì?
“Thành công đánh thức 17 người, cấp hoàn mỹ.”
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
“Ngươi có thể nói kỹ năng mới dùng để làm gì không?”
“Không thể trả lời…”
Cung điện lạnh lùng đáp.
“Nói một chút về đặc điểm của kỹ năng cũng không được à?
Thế nhưng cung điện không để ý tới hắn nữa.
Bấy giờ, Trình Vũ đen mặt hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy, bây giờ mới 6 giờ sáng thôi.
Nhâm Tiểu Túc xoay người cúi đầu:
- Thật xin lỗi, ta nhìn nhầm.
Cơn tức của Trình Vũ bị nghẹn không phun ra được, nhịn tới ngực phát đau.
Nhâm Tiểu Túc:
- Lần sau sẽ không như thế nữa.
Nói xong, hắn về lều ngủ tiếp.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc ngủ được còn những người khác thì không.
Dương Tiểu Cận tức giận chui khỏi lều, bất quá nàng cũng chẳng trách Nhâm Tiểu Túc. Vì nàng đoán được đây hẳn là trừng phạt gì đó mà thiếu niên phải nhận sau khi cho nàng Hắc thương.
Cụ thể thế nào Nhâm Tiểu Túc không nói nàng biết. Thế nhưng lúc Nhâm Tiểu Túc phát điên lần đầu cũng là lúc nàng vừa nhận được Hắc thương. Vì thế nàng hiểu được đây là cái giá của việc tặng quà.
Trình Vũ có phần bất đắc dĩ. Rốt cục hắn đã gây nên cái nghiệt gì chứ. Lúc trước vốn An Kinh tự an bài cho hắn một đội khác, thế nhưng hắn cảm thấy đây là đội sẽ tiến tới Thánh sơn trễ nhất nhưng mới nhận.
Cơ mà kết quả không như hắn mong đợi tí nào.
Tám giờ sáng, Nhâm Tiểu Túc tinh thần sáng láng chui khỏi lều. Lúc hắn thu lều, mọi người đều nhìn chằm chằm hắn.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Sao trông các ngươi tiều tụy thế.
Trình Vũ tự nhủ, tên này đúng là thích nói nhảm. Mới sáng sớm dựng đầu người khác dậy còn chưa tính, hơn nữa còn là nổ súng đánh thức mọi người. Họ còn tinh thần mới là có quỷ đó!
Hắn cũng không phản ứng làm gì mà quay đầu hỏi đại lừa đảo:
- Tiếp theo đi thế nào?
Đại lừa dối đáp:
- Đi về hướng đông bắc, vượt qua ngọn núi phía trước là tới phụ cận núi Ngũ Trại rồi.
- Vì sao lúc trước ngươi tới đây một mình?
Trình Vũ đột nhiên hỏi.
- Vì mọi người nói Thánh sơn có đồ vật đáng giá, kỳ hoa dị thảo tìm được nhất định sẽ bán ra với giá cao…
Đại lừa dối giải thích:
- Ví dụ như bán ở Chợ đêm chẳng hạn.
Lúc này Trình Vũ không hỏi nữa. Người thu những kỳ hoa dị thảo kia đều là gián điệp. Người bình thường đâu cần mấy thứ đó, chỉ có tập đoàn mới hứng thú, mua về nghiên cứu mà thôi.
Trình Vũ nhìn thoáng qua di động, nói với những người khác:
- Lên đường thôi, mọi người đều cao cảnh giác. Tới núi Ngũ Trại và Thần Trì sẽ chỉ có đám người chúng ta mà thôi. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn sẽ không có tiếp viện đâu.
Nói xong, Trình Vũ đứng dậy đi về hướng đông bắc. Sau lưng hắn là tiếng ca của Nhâm Tiểu Túc.
Ban đầu, mọi người còn không thèm để ý nhưng tiếng ca đó đầy ma tính, mà mọi người nghe nhiều nên thuộc nhạc thiếu nhi. Tiếng ca của Nhâm Tiểu Túc khiến người người khác cũng vừa đi vừa ngâm nga theo.
Nhìn núi Ngũ Trại phía xa, trong lòng Trình Vũ bỗng có phần phiền muộn. Rõ ràng không khí có phần khẩn trương, ban đêm còn có sinh vật không rõ tới gần. Kết quả dọc đường mọi người vừa múa vừa hát khiến không khí nên như đi dạo xuân vậy.
Rốt cục hắn tới đây để làm gì thế hả…
Bạn cần đăng nhập để bình luận