Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1093: Thiên Đoàn

Vào lúc mọi người đang rối rít chạy nạn, hai Miên Dương Nhân chợt phát hiện tâm tình Nhâm Tiểu Túc dường như không tệ.
Bấy giờ, áo bào Vu Sư của Mai Qua đã bẩn không nhìn ra hình dạng, quần áo nhăn nhúm chẳng khác nào một cụ giấy bị vò.
Hai tên học đồ thì càng khỏi phải nói, đều mệt không chịu nổi.
Thể chất của bọn họ kém hơn so với Mai Qua bởi vì bọn họ không có Vu Thuật hỗ trợ.
Mà bộ dáng Nhâm Tiểu Túc trông lại vô cùng thoải mái, tố chất thân thể bây giờ của hắn, đoạn đường đi này chẳng là vấn đề gì.
Ngược lại tâm tình hắn hiện tại rất tốt.
Đương nhiên, mấu chốt ở chỗ, hắn vừa thu được hai Chân Thị Chi Nhãn.
Vừa mới tiến vương quốc Vu Sư đã có người đưa đại lễ, điều này chẳng khác nào một dấu hiệu tốt với Nhâm Tiểu Túc.
Sau này hắn có thể thu hoạch càng nhiều Chân Thị Chi Nhãn hơn...
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
"Đúng rồi Tiểu Mai, sau khi tiến nhập Đô Thành, những sát thủ đó sẽ không dám làm càn như thế phải không?"
"Đúng vậy… "
Mai Qua ung dung trả lời.
Về xưng hô Tiểu Mai gì đó, xét thấy Nhâm Tiểu Túc đã cứu mạng mình, hắn coi như không nghe thấy vậy...
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có phần tiếc nuối, nếu có thể dùng Mai Qua như mồi tiếp tục câu đám thợ săn kia thì tốt quá rồi.
"Cái kia...
Hay là chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút đi?"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta cảm giác các ngươi chạy nhanh như thế, rất có thể sẽ bị đột tử đó!"
Mai Qua sửng sốt:
"Bây giờ sao có thể dừng lại, sắp tới Đô Thành rồi!"
Lưu Đình nghi ngờ nói:
"Nhâm Tiểu Túc, không phải ngươi là nội ứng của đám người kia, sợ chúng ta vào Đô Thành không tiện ra tay nên muốn kéo dài thời gian?"
Nhâm Tiểu Túc tức giận đánh vào ót Lưu Đình một cái:
"Ta mà là nội ứng, các ngươi đã sớm chết rồi! Lúc trước các ngươi hãm trong cát chảy ở sa mạc, không có chút sức chống cự đó thôi.
Nếu không phải ta kéo Mai Qua tránh qua một bên, hắn đã sớm bị đốt thành tro!"
"Nói chơi thôi mà… "
Lưu Đình ủy khuất nói:
"Cơ mà tự nhiên ngươi lại kêu mọi người nghỉ ngơi làm chi… "
"Yên tâm, có ta ở đây thì dù đám thợ săn kia tới cũng chẳng thể làm gì các ngươi!"
Nhâm Tiểu Túc cam đoan.
"Ngươi tính là cái đinh gì…"
Lưu Đình nhỏ giọng nói thầm:
"Ngay cả Mai Qua ngươi cũng đánh không lại..."
Mai Qua nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Chúng ta vẫn nên đi tiếp, không tự khiến bản thân lâm nguy như vậy đâu.”
"Được rồi… "
Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa thỏa mãn, chỉ có thể về sau tìm cơ hội khác:
"Đúng rồi, đến cùng Chân Thị Chi Nhãn có mấy cấp bậc?"
"Năm… "
Mai Qua nói:
"Theo thứ tự là màu trắng, màu cam, màu đỏ, màu vàng và màu đen.”
"Các cấp bậc có gì khác nhau?"
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc hỏi.
Hai tên Thợ săn vừa nãy một người là màu trắng, một người là màu cam.
Điều này nói rõ, nam nhân trung niên xem xét chiến trường kia hẳn là nhân vật cấp chỉ huy.
Bất quá, đối với Nhâm Tiểu Túc thì những người này chỉ là nhân vật râu ria a.
Mai Qua giải thích:
"Ta cũng chưa xài qua Chân Thị Chi Nhãn có cấp bậc khác nên không hiểu rõ chuyện này.
Ta chỉ nghe nói, cấp bậc chi nhãn càng cao, Vu Sư thi pháp càng ổn định.
Hơn nữa còn có tác dụng gia tỷ lệ thi pháp thành công.
Nghe nói Chân Thị Chi Nhãn màu đen bậc tối cao, dù là Vu Sư chưa từng luyện tập vẫn có thể thi pháp thành công.
Điều này nói rõ, nếu là Đại Vu Sư, Đại Vu Sư truyền cho con cháu, cả dòng họ đều sẽ huy hoàng.
"Thì ra là thế…. "
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu, không ngờ hắn có thể thi pháp là nhờ khối Chân Thị Chi Nhãn màu đen kia.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần tiếc nuối.
Lúc trước, lần đầu thi pháp hắn đã thành công, khiến hắn tưởng bản thân là thiên phú dị bẩm.
Thì ra không phải.
Bất quá từ đây có thể suy ra, hai Chân Thị Chi Nhãn vừa rồi vẫn không thể cho P5092, chung quy người của Thiên Đoàn đại hưng Tây Bắc sao có thể dùng Chân Thị Chi Nhãn cấp bậc thấp như thế chứ?
Mấy cấp bậc màu trắng, cam để Trương Tiểu Mãn sử dụng là được rồi...
Chưa đi được bao lâu, dưới chân đám Nhâm Tiểu Túc đần xuất hiện đường đất, chứng tỏ nơi này thường xuyên có xe cộ qua lại.
Nhâm Tiểu Túc quan sát một chút, từ dấu vết bánh xe có thể phân biệt được không phải ô tô mà là xa bò xe ngựa gì đó.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc rất ngạc nhiên, chẳng lẽ trình độ khoa học kỹ thuật của Vu Sư lại như vậy.
Không phải hắn chưa từng gặp người ngoại tộc.
Tỷ như quân đoàn viễn chinh vậy, vì gặp tai biến nghiêm trọng nhất nên hệ thống công nghiệp toàn diện thụt lùi.
Mà vương quốc Vu Sư này thì sao?
Quần áo đám Mai Qua mặc đều dùng vải bông thô và dây kéo mà thành.
Hai thợ săn hắn từng gặp đều dùng ám tiễn mà không phải súng ngắm.
Nhâm Tiểu Túc hỏi Mai Qua:
"Vương quốc Vu Sư có súng không?"
"Đương nhiên là có… "
Mai Qua nói:
"Bất quá súng ống bị quản chế rất nghiêm khắc, chỉ có quân đội hoàng thất mới có.
Đương nhiên, chúng ta không có súng ống tinh xảo như bên Trung Thổ."

"Trình độ hoá học vật lý của vương quốc Vu Sư thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Kỳ thật dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật cũng có thể suy ra trình độ hoá học vật lý rồi.
Mai Qua nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái rồi nói:
"Ta đề nghị khi đến vương quốc Vu Sư, tốt nhất ngươi đừng đề cập đến những từ ngữ này.
Vương quốc Vu Sư không có hóa học, chỉ có luyện kim thuật.
Ta có thể nói với ngươi về chủ đề này nhưng tổ chức Vu Sư thì không, khoa học kỹ thuật là thiên địch với thứ họ tôn thời, vì khoa học là thiên địch của thần học.”
Nhâm Tiểu Túc trầm tư, hắn từng đọc trên sách thấy có người bảo phần cuối của khoa học chính là thần học nhưng chưa ai có thể chứng thực được điều này.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng không có ý bình phán.
Mà Vu Sư cũng không phải là thần linh chân chính.
Bọ họ tự cho mình là thần linh lại không chịu được khảo nghiệm, mà khoa học lại là thiên địch lớn nhất của bọn họ.
Theo Nhâm Tiểu Túc, Vu Sư dù có lợi hại hơn nữa mà thình lình bị người bắn lén cũng sẽ chết, cho nên vương quốc Vu Sư mới quản chế súng ống nghiêm khắc như thế.
Vu Sư không giống siêu phàm giả Trung Thổ, có chút siêu phàm giả dù trúng đạn cũng chẳng sao, tối đa chỉ là bị thương phần mềm thôi.
Nhâm Tiểu Túc cũng là thế.
Nhưng bản thể Vu Sư lại vô cùng yếu ớt, đây là điểm yếu của bọn họ.
Cho nên, Vu Sư không hi vọng trong xã hội của mình xuất hiện thứ có thể tổn hại tới họ, điều này cũng rất bình thường.
Đương nhiên, Mai Qua chỉ là tiểu Vu Sư, những gì hắn nói cũng có thể là tin vỉa hè, chưa hẳn chính xác.
Đến cùng tổ chức Vu Sư nghĩ thế nào vẫn phải đợi Nhâm Tiểu Túc tự mình thăm dò.
Vào lúc này, đường đất phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.
Nhâm Tiểu Túc kéo Mai Qua đến phía sau mình:
"Cẩn thận!"
Mai Qua nhìn của bóng lưng cao ngất Nhâm Tiểu Túc, trong lòng cảm động không thôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận