Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1129: Toàn Trường Hỗn Loạn


Ám Ảnh Chi Môn xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh.
Nhanh đến mức đa số mọi người thậm chí còn không phản ứng kịp, đến cùng chuyện gì vừa xảy ra!
Họ chỉ thấy đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen, sau đó bàn tay nhanh như thiểm điện tát Đại Vu Sư một bạt tai rồi biến mất không thấy đâu.
Âm thanh kia thanh thúy vang dội trong không gian yên tĩnh, tất cả mọi người đều bối rối, Đại Vu Sư cũng bối rối.
Thế nhưng sau cái bạt tai này thì không còn gì khác, hết thảy cứ như ảo giác vậy.
Không sai, vạn người đều có cùng một loại ảo giác.
Bởi vì không gian trước thánh đường Vaduz có hạn mà tín đồ lại quá nhiều, cho nên tín đồ kéo dài mấy dãy phố. Những người đứng quá xa không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ cảm thấy nghi thức tuần lễ này… có hơi khác.
Dần dần, đám người phía sau bắt đầu hỏi chuyện người phía trước mình, tất cả mọi người đều muốn biết chuyện gì vừa xảy ra.
Bầu không khí giáo đường bắt đầu sôi trào, Nhâm Tiểu Túc nép hai tay vào trong drag giường, tựa như chưa có gì xảy ra.
Bạt tai này đương nhiên là hắn đánh, cũng không phải Nhâm Tiểu Túc ghét Đại Vu Sư này hay gì. Chỉ là hắn muốn thử, khi bị quấy nhiễu, Đại Vu Sư có thể tiếp tục ngâm xướng chú ngữ không.
Sự thật chứng minh, những Đại Vu Sư này không được huấn luyện, chỉ chịu chút ảnh hưởng từ bên ngoài đã không đọc được chú ngũ.
Không phải nói Đại Vu Sư yếu cỡ nào, mà là dưới tình huống người bình thường chưa từng huấn luyện, đều là như vậy.
Trước kia tất cả mọi người đều thấy các Vu Sư thi pháp tiêu sái, chỉ có Nhâm Tiểu Túc mới chú ý tới sơ hở.
Sau đó Nhâm Tiểu Túc đau khổ suy tư một đêm, đột nhiên ý thức được, hình như Ám Ảnh Chi Môn hiện tại của hắn chính là thiên địch của các Vu Sư.
Vu Sư cũng hiểu rõ, thứ bọn họ sợ nhất là bị tập kích đột ngột. Một khi phản ứng không kịp rất có thể lật thuyền trong mương. Cho nên, đại bộ phận Vu Sư khi chọn người hầu cận đều sẽ chọn giác đấu sĩ có năng lực cận chiến xuất chúng.
Như vậy, trên thế này còn có năng lực cận thân nào lợi hại hơn Ám Ảnh Chi Môn không, có, nhưng không nhiều lắm.
Có thể nói, khi Nhâm Tiểu Túc đã nghĩ thông suốt cách dùng Ám Ảnh Chi Môn với Vu Sư. Không có bất kỳ Vu Sư nào có thể ngâm xướng chú ngữ đẳng cấp cao trước mặt hắn cả.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc có tự xưng thiên hạ vô địch cũng không quá phận.
Miệng đám người Mai Qua, Lý Thành Quả, Lưu Đình đã sớm há hốc, bộ dáng đều như vô cùng khiếp sợ.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân nên làm theo mọi người nên cũng chầm chậm há to miệng...
Vị kia Đại Vu Sư đứng ở đỏ trên nệm, ánh mắt đảo qua bên cạnh, không chút nào không có phát hiện bất cứ dị thường nào người.
Vạn người khoác hồng y trước mặt hắn nay chẳng khác nào huynh đệ tỷ muội sinh đôi.
Đại Vu Sư nhìn bốn vị Vu Sư bên cạnh, vẻ mặt bốn người này cũng mờ mịt vô cùng.
Là Vu Sư khác tập kích sao. Không, đây không phải Vu Thuật, ít nhất Đại Vu Sư chưa từng thấy Vu Thuật nào thể xuyên không gian như vậy.
Đây không phải Vu Thuật!
Đại Vu Sư quay đầu nhìn tín đồ rậm rạp chằng chịt trước mặt, hắn biết bản thân không thể lãng phí thêm thời gian, bất luận là ai làm chỉ có thể đợi sau rồi truy cứu.
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất hắn cần làm là thực hiện xong nghi thức này, bằng không gia tộc Berkeley sẽ bị tín đồ nghi vấn!
Đại Vu Sư một tay cầm Chân Thị Chi Nhãn, tay kia cầm một quyền trượng gõ xuống đất.
Khi quyền trượng hạ xuống, các tín đồ lần nữa yên lặng lại.
Đại Vu Sư cao giọng kêu lên:
"Thần minh giáng lâm, mọi người ở đây ai cũng có tội lỗi. Mà ta, với tư cách là kẻ kế tục trung thực của người sẽ chịu tội thay. Một chưởng này thanh tẩy hết thảy tội ác của chư vị. Đây là thần ban ân."
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng hỏi:
"Không phải Vu Sư luôn khoe khoang bản thân là thần à. Sao bây giờ lại biến thành kẻ kế tục của thần rồi?"
"Chết đi chính là chân thần, còn sống là kẻ kế tục… "
Mai Qua nói:
"Nếu như hắn chết đi, hậu đại của hắn cũng sẽ tôn sùng hắn là chân thần. Sau đó đặt tượng của hắn vào thánh đường Vaduz."
"Nếu có một ngày trong giáo đường chứa đầy tượng, không còn chỗ chưa nữa. Vậy phải mời vài vị ra người trời ở à?”
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
Mai Qua lặng im nửa ngày, hắn thầm tự nhủ tư duy người hầu cận của mình đúng là không theo kịp mà.
Lúc này, bốn Đại Vu Sư còn lại một mực bảo vệ hắn, sợ sợ nghi thức tuần lễ lại xảy ra chuyện gì nữa.
Nhóm Vu Sư đã chuẩn bị kỹ càng, một khi có tình huống tương tự phát sinh, bọn họ sẽ lập tức xuất thủ.
Đại Vu Sư nhìn bọn họ một cái rồi gật nhẹ đầu. Hắn cầm quyền trượng lần nữa gõ xuống đất:
"Tội nghiệt của các ngươi đã được rửa sạch. Hiện tại, chúng ta dâng lên tín niệm của bản thân cho thần minh."
Nói xong, hắn bắt đầu ngâm xướng chú ngữ:
"There. Is..."
"Ba!"
"Nghiệp chướng nặng nề đã được tẩy rửa….”
"Ba!"
"Tẩy rửa sắp hết rồi!"
"Ba!"
"Vẫn chưa kết thúc!"
Đầu Đại Vu Sư ong..ong, cả người bị đánh tới bối rối, gần như mất đi năng lực tư duy bình thường.
Một cái bạt tai của Nhâm Tiểu Túc thật sự không nhẹ.
Bốn Đại Vu Sư bên cạnh cố gắng đề phòng. Thế nhưng Ám Ảnh Chi Môn mở ra quá bất ngờ, hơn nữa tốc độ quá nhanh, bọn họ căn bản không phản ứng kịp.
Tốc độ phản xạ thần kinh của những Vu Sư quen sống an nhàn sung sướng này sao bằng Nhâm Tiểu Túc?
Vị Đại Vu Sư kia đã trúng liên tiếp bốn cái bạt tai, một câu chú ngữ hoàn chỉnh cũng không đọc nổi. Thật sự quá tà môn mà!
Lúc này Đại Vu Sư lâm vào trạng thái nửa hôn mê, một tiểu Vu Sư vội vàng cho người đỡ Đại Vu Sư vào giáo đường, mà hắn thì quát vệ sĩ bên cạnh.
“Nơi này có người tội ác tày trời đã hóa thân Ác Ma, thần minh đã đem tội của hắn giận lây sang chúng ta. Đi tìm hắn đi!"
Nhâm Tiểu Túc trong đám người nghe vậy thì cảm khái, lừa gạt đúng là lừa gạt. Không cần biết tình huống thế nào, lừa người đã quen mồm rồi…
Giỏi đấy!
Bất quá lần này Nhâm Tiểu Túc đã hạ thủ lưu tình. Nếu hắn thật sự ra tay độc ác, nói không chừng một chưởng là có thể đánh đầu vị Đại Vu Sư này nát như. Nhưng như vậy thì thành trấn Vaduz chắc chắn sẽ bị phong tỏa và mọi người sẽ bị nhốt ở đây.
Mục tiêu của Nhâm Tiểu Túc là Đô Thành, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây. Hơn nữa gia tộc Berkeley sắp làm phản. Có nhiều thêm một Đại Vu Sư, lại có thêm một phần lực chiến đấu.
Trong lúc nhất thời, các tín đồ chạy trốn tứ tán. Nhâm Tiểu Túc cùng Mai Qua chạy về phía dịch trạm.
Thành trấn Vaduz cũng loạn cả lên.
Nhâm Tiểu Túc vừa mới tiến dịch trạm đã thấy Tiễn Vệ Ninh kêu hộ vệ lôi ngựa ra khỏi chuồng, hắn thấy Mai Qua liền vội vàng nói:
"Mai Qua đại nhân tôn kính, Vaduz có chuyện lớn rồi. Chúng ta chỉ có thể nhanh chóng rời đi, bằng không thương đội sẽ bị vây ở Vaduz. Chậm một ngày, chi tiêu tăng thêm, rất lãng phí tiền."
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Bây giờ mà chúng ta vẫn có thể ra ngoài sao?"
Tiễn Vệ Ninh nghĩ nghĩ rồi nói:
"Người hầu cận đại nhân không cần lo, ta có biện pháp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận