Đệ Nhất Danh Sách

Chương 728: Gen Mẫu Của Lý Thần Đàn

Trong thế giới của người trưởng thành, nếu ta không muốn trả lời câu hỏi của ngươi, ta sẽ mượn cớ nói tránh để ngươi biết khó mà lui.
Vương Uẩn hiểu đạo lý này, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không rõ, rốt cục vì sao thiếu niên lại không biết xấu hổ mà mượn cái cớ vụng về này nữa.
Bất quá, Vương Uẩn có thể xác định, nhất định thiếu niên này không phải người vô danh.
Hẳn tên hắn từng xuất hiện trong vài sự kiện nên không muốn để lộ ra.
Vương Uẩn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, muốn xem thử trong trí nhớ mình có nhân vật nào phù hợp với hành vi của Nhâm Tiểu Túc không.
Giờ khắc này, Vương Uẩn đột nhiên nhớ tới một tấm hình!
Tấm hình kia cũng không quá quan trọng, hơn nữa còn xem lẫn với một số tình báo cấp C.
Tin tức của Khổng thị có phân cấp A, B, C, D.
Dùng những cấp bậc này để phân loại tầm quan trọng của tin tức.
Trưởng phòng như Vương Uẩn chỉ quan tâm tin tức cấp A và B, còn cấp C và D chỉ khẽ lướt qua mà thôi.
Đại đa số xem xong là quên ngay.
Thế nhưng Vương Uẩn thì khắc, trí nhớ của hắn cực kỳ tốt.
Tấm ảnh kia là hai bức tượng điêu khắc vừa được dựng lên tại Vọng Xuân Môn của Lạc thành.
Tuy Thanh Hòa đã cố gắng che giấu thân hình của hai bức tượng nhưng hình ảnh thiếu nữ đội mũ lưỡi trai vẫn quanh quẩn trong đầu Vương Uẩn.
Trước kia Vương Uẩn căn bản không chú ý tới việc này, nữ hài đội mũ có rất nhiều.
Gần đây không ít nữ minh tinh thích đội mũ lưỡi trai nên rất nhiều cô gái nhao nhao bắt chước.
Nhưng bây giờ thì sao, e rằng thực lực Nhâm Tiểu Túc còn cao hơn cả hắn nữa.
Vì thế phạm vi suy luận của Vương Uẩn bỗng thu nhỏ lại.
Chỉ trong nháy mắt, Vương Uẩn bắt đầu đoán.
Trận đánh trên Vọng Xuân Môn hắn từng nghe nói qua.
Vì người của Khổng thị sa bẫy Vương thị nên hắn từng đi điều tra, thế nhưng tin tức cụ thể về trận chiến này thì Vương Uẩn không rõ.
Hiện tại nhìn lại, thiếu niên và thiếu nữ trước mắt rất có thể là người đánh bại tập đoàn khi ấy.
Cũng chính là vị siêu phàm giả cấp truyền kỳ tới từ Tây bắc kia!
Nghĩ tới đây, Vương Uẩn hết hồn. Đừng nói hiện tại người của hắn không biết ở đâu, dù có đi nữa, hắn cũng không chắc có thể đánh thắng được con hàng trước mặt này không.
Hơn nữa, mặt nạ bạc từng xuất hiện ở Lạc thành để trợ giúp Thanh Hòa và Kỵ Sĩ.
Hiện tại thiếu niên này và mặt nạ bạc đồng thời xuất hiện chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Vương Uẩn không tin trên đời có nhiều chuyện trùng hợp như thế!
Từ trước tới nay Vương Uẩn luôn tự phụ.
Thế nhưng hắn tự hiểu chính mình, ưu thế lớn nhất của hắn là đầu óc, thân phận cũng là một trợ lực không nhỏ.
Mà năng lực siêu phàm của hắn tuy mạnh nhưng chẳng phải mạnh nhất.
Vương Uẩn biết rõ, những siêu phàm giả cực mạnh kia đã bắt đầu thoát ly khỏi sự kiềm chế của tập đoàn.
Bất quá Vương Uẩn thầm nghĩ, hắn không đắc tội với đối phương.
Hai bên không đứng trên hai phương diện đối lập nhau.
Chỉ là chuyến đi tới Tháng sơn lần này của đối phương hẳn sẽ khiến Hỏa Chủng phải đau đầu rồi đây.
Nghĩ vậy, tâm tình Vương Uẩn dần bình phục.
Thậm chí còn có phần lo lắng cho Hỏa Chủng.
Đương nhiên, Vương Uẩn cảm thấy chỉ với hai người này vẫn chưa đủ đối phó Hỏa Chủng.
Dù sao thì Hỏa Chủng hẳn đã có phòng bị từ trước, không biết đã đào cái hố to gì chờ họ nữa.
Tâm tình Vương Uẩn thầm kích động, hắn rất muốn xem trận chiến sắp tới.
Nếu Hỏa Chủng và hai người trước mặt lưỡng bại câu thương thì tốt biết bao!
Bất quá Vương Uẩn không biết, tại một hướng khác, Lý Thần Đàn, Chu Nghênh Tuyết và Tư Ly Nhân đang chuẩn bị tiến vào khe núi cùng đội của họ.
Lý Thần Đàn đứng trước hẻm núi, gần như gặp chuyện y chang với đám Vương Uẩn.
Đúng như họ suy đoán, Hỏa Chủng đã đặt một cái bẫy ở đây, không tốn chút hơi sức liền có thể chặn giết hơn “phân nửa” khách không mời.
Nếu không có Nhâm Tiểu Túc và lão Hứa, e rằng nhân số tử vong của đội sẽ vượt qua con số 30!
Chỉ thấy Lý Thần Đàn giơ một lá cờ đỏ lên và nói:
- Đi thôi, người đi phía sau nhớ theo sát.
Ta nhấn mạnh, vào hẻm núi rồi, ánh mắt các ngươi phải nhìn chằm chằm lá cờ nhỏ này.
Ngàn vạn lần không được nhìn đông nhìn tây, biết chưa?
Người đi đằng sau thưa thớt đáp lại:
- Đã hiểu…
Dường như Lý Thần Đàn không quá hài lòng với phản ứng của mọi người nên nói thêm:
- Ăn cơm chưa no hả.
Hẻm núi này rất nguy hiểm, nếu các ngươi nghe không hiểu, vì an toàn của đội ngũ, ta chỉ có thể thôi miên các ngươi thôi.
Hương Thảo dẫn đầu rống to:
- Đã hiểu!
Hương Thảo bỗng thấy vô lực.
Mấy ngày nay Lý Thần Đàn động chút là bảo muốn thôi miên họ.
Mọi người đều biết đây là uy hiếp nhưng lại chẳng thể phản kháng chút nào.
Khi thấy Trình Vũ bị La Lam vô lại đoạt lấy quyền chủ động, mọi người trong đoàn đều chê cười hắn.
Thế nhưng đám Hương Thảo thì khác, mọi người phối hợp với Lý Thần Đàn đều vì mạng sống…
Lý Thần Đàn trong truyền thuyết này từng giết bốn năm ngàn người không nháy mắt.
Chỉ mỗi điểm này đã đủ khiến họ lạnh sống lưng rồi!
Lúc này, Lý Thần Đàn như một vị hướng dẫn viên du lịch giơ lá cờ đỏ đi đằng trước, vừa đi vừa giảng:
- Vấn đề trong hẻm núi cũng không có gì lớn.
Các người nhìn vách tường đi, đều có dấu vết nhân tạo.
Các người cảm thấy Hỏa Chủng sẽ rảnh tới mức không có chuyện gì làm mà đào một con đường ở đây à? Không phải, những dấu vết trên vách đá đều để thôi miên các ngươi.
Tuy ta không biết dùng để làm gì nhưng đi qua hẻm núi này, các ngươi sẽ trông thấy ảo giác rồi tự giết hại lẫn nhau.
Từ đó sẽ trở thành một người sống thực vật.
Hương Thảo nói thầm:
- Nào có chuyện kỳ cục như vậy.
Lý Thần Đàn cười mỉm, quay đầu nhìn Hương Thảo:
- Ngươi không tin sự chuyên nghiệp của ta?
- Không có không có…
Hương Thảo nhanh chóng lắc đầu.
Lý Thần Đàn cười nói:
- Ta không biết vì sao Hỏa Chủng lại có người biết thuật thôi miên.
Mấy năm trước gen của ta được trữ trong bệnh viện Lý thị từng bị trộm.
Khả năng cao là do Hỏa Chủng làm ra.
Hương Thảo có chút sửng sốt, họ không hề biết chuyện này.
Lý Thần Đàn suy nghĩ:
- Có khi nào ta sẽ gặp được một bản sao của mình ở đây không? Khi đó Tư Ly Nhân chưa tới nên họ không có mẫu gen của con bé.
Thế nhưng khả năng cao gen của ta đã bị họ trộm đi.
Nghĩ lại thấy cũng rất thú vị à nha!
Đám người Hương Thảo nghe vậy thì không khỏi lo quắn đít.
Nếu trong Thánh sơn lại có thêm một Ác ma thầm thì thì nguy hiểm quá đi mất.
Bất quá lúc họ lo lắng, Lý Thần Đàn lại quay đầu cười nói:
- Đừng lo, nếu ở đây thật sự có bản sao của ta, ta sẽ giết hắn.
Hương Thảo ngạc nhiên:
- Vì sao?
- Không cho hắn đoạt danh tiếng của ta!
Lý Thần Đàn nói như lẽ đương nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận